Chương 20: Hồn Lìa Khỏi Xác

2.3K 125 10
                                    

Edit: Hân Hân Bảo Bối

Thân thể con người có tam hồn, gọi là Thiên Hồn, Địa Hồn, Nhân Hồn, hay còn được gọi là Chủ Hồn, Giác Hồn, Sinh Hồn.


Đạo kinh có nói, thế gian vạn vật, cỏ cây chi chúc chỉ có một Hồn, tên là Sinh Hồn, chỉ biết sinh sôi kết quả, không biết khổ vui.

Chim bay muôn thú thì có hai Hồn, vừa là sinh hồn, biết sinh trưởng đi đi lại lại, hai là Giác Hồn, dù sao cũng biết đau đớn vui vẻ, thấy khó mà tránh, biết yêu cầu, biết ấm no, nhớ ân hay trả thù.

Bởi vì vạn vật sinh trưởng, thân có tam hồn, đầu hướng lên trời, cho nên con người có ba hồn bảy vía, biết thiện ác, thiên địa chính là như vậy.

Nói trắng ra là, Sinh Hồn chính là Chúa Tể sinh mạng, cũng chỉ người sống có hồn phách, hoặc là đem hồn phách ra khỏi người chết, một khi Sinh Hồn rời thân thể, vậy đã nói rõ người này đại hạn không xa, muốn chết.

Bất quá nhìn tình trạng Khâu Tiểu Điệp bây giờ, tạm thời hẳn không có việc gì.

Bạch Thường thở phào nhẹ nhõm nói: "Nơi này là một nơi cô không nên tới, bất quá cô yên tâm, tôi sẽ dẫn cô rời đi. Nhưng là có chuyện cô phải nói cho tôi biết trước mới được. . . Ngày hôm qua ở bên ngoài nhà của cô, tại sao lại nói tôi vô lễ?"

"Bởi vì, bởi vì tôi không muốn để cho anh ta thấy tôi cùng với anh. . ."

Bạch Thường thiếu chút nữa thì thổ huyết, đây là cái gì lý do gì vậy, không muốn để cho người khác thấy, liền muốn hô to bắt hắn làm lưu manh? Vị đại tiểu thư này tính khí thật đúng là khác người.

"Ha ha, cô không muốn để cho người kia nhìn thấy tôi à, là bạn trai cô?" Bạch Thường nhớ lại cái đó dáng vẻ ngông cuồng của Thiệu Vô Ưu, tự nhiên lại thấy khó chịu.

"Xin lỗi, chuyện này có chút phức tạp, nhưng anh tin tôi, tôi sợ có một số việc, sẽ gây bất lợi cho anh."

"Được rồi, không cần quan trọng hoá lên như thế. Nhưng mà lần này cô bệnh không nhẹ, ngay cả hồn phách cũng rời thân thể, nếu như không phải là gặp phải tôi, hồn phách của cô rời thân thể bảy ngày liền sẽ chết."

"Cái gì, hồn phách của tôi rời cơ thể?" Khâu Tiểu Điệp mặt đầy kinh ngạc, "Anh nói, linh hồn của tôi xuất ra khỏi cơ thể. Bây giờ tôi không phải là người sống? Vậy nơi này rốt cuộc là nơi nào?"

"Không sai, cô bây giờ không phải là người sống, cô có thể cho là như thế. Nơi này chính là Âm Ti phố, là nơi âm dương giao nhau, người sống thì không cách nào tới chỗ này."

"A, vậy tại sao anh lại ở chỗ này, anh cũng đã chết sao?"

"Tôi không chết. . ."

"Vậy anh ở nơi này làm gì?"

Khâu Tiểu Điệp lập tức hiếu kỳ hỏi liên tục, Bạch Thường không còn gì để nói, vì để tránh cho Khâu Tiểu Điệp không ngừng nghỉ hỏi tiếp, dứt khoát không thể làm gì khác hơn là nói thật.

"Là như vầy, hôm nay Thiệu thiếu gia của tập đoàn Thiệu thị có tới tìm tôi, nói sau năm ngày có một buổi yến hội, mời tôi đi làm đầu bếp chính, tôi tới nơi này chính là để tìm nguyên liệu làm đồ ăn, về phần tại sao muốn tới nơi này tìm, cô không cần hỏi, bởi vì đây là bí mật. . ."

Hắn lời còn chưa dứt, Khâu Tiểu Điệp liền há to miệng, mặt đầy giật mình cùng với biểu cảm bực tức.

"Không cho đi, không được đi, cái gì yến hội, chó má thật chứ, anh không thể đi."

"Tại sao không được đi?" Bạch Thường có chút ngoài ý muốn, vị đại tiểu thư này chú ý tới việc hắn tới làm thức ăn sao?

Khâu Tiểu Điệp cúi đầu, cắn môi nói: "Vì đó là sinh nhật của tôi, đồng thời cũng là lễ đính hôn của tôi."

"Cái gì, mà lễ đính hôn của cô? Là chuyện tốt mà, sao phản ứng của cô lớn như vậy?" Bạch Thường có chút ngoài ý muốn, theo lý thuyết lễ đính hôn là vui chuyện, mà biểu cảm của Khâu Tiểu Điệp, thật giống như người chết?

"Bởi vì này hôn sự này là cha mẹ tôi đồng ý, tôi không muốn, hơn nữa. . . Đối tượng đính hôn chính là tên phế vật Thiệu gia kia, Thiệu Vô Ưu."

"Thì ra là hắn."

Bạch Thường bừng tỉnh, khó trách lúc ban ngày Thiệu Vô Ưu tỏ thái độ đối với mình, thì ra là ăn phả giấm của Khâu Tiểu Điệp.

[DROP] Tiệm Ăn Âm DươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ