Đoản 1

91 2 0
                                    

Mấy bạn đọc thấy hay thì cmt với vote cho mình nhé: Chân Thành Cảm Ơn.

                                       Lần đầu viết thơ đoản.

--------------------------------------------------------------------------------------------

Năm năm tháng tháng cứ trôi qua 

Hoa nở hoa tàn chàng có  biết?

Hoa tàn, hoa nở, hoa lại rụng

Chàng đi chàng vẫn chẳng quay về.

Ta yêu chàng, yêu chàng nhiều lắm.

Yêu đến ngu ngốc, đến dại khờ

Yêu trong mù quáng, trong hận thù

Yêu đến quên mất tìm lối ra 

Chàng vô tâm hay giả vờ không biết?

Chàng cứ đi, cứ lẩn tránh ta

Chẳng bao giờ ngoái lại nhìn ta

Dù chỉ cần chàng nhẹ nhàng nhìn lướt

Tựa như chuồn chuồn nhẹ bay cao

Lòng ta đã cảm thấy nghẹn ngào

Nhưng làm sao ta có được cảm  xúc ấy

Khi chàng đã nói với ta rằng:

-Trông lòng chàng đã có  người thương.

Vậy là ta đơn phương sao?

Một mối tình- chẳng biết đích là đâu?

Mọi sự hy sinh trở thành vô nghĩa

Ta buồn, ta đau, ai thấu đây?

Người đời có lẽ đã nói đúng:

-Yêu nhiều hơn sẽ chịu thiệt hơn

Ta yêu chàng nhiều, yêu đến đau đớn

Yêu trong hy sinh nên ta đã thiệt thòi.

Và có lẽ người đời có lẽ cũng đã đúng:

Khi một người nắm một người buông

Khi một người luôn nhớ một người thì quên

Khi một người nói yêu người kia nói ghét

Và họ sẽ chẳng bao giờ nên duyên 

Ta và chàng cũng giống như vậy

Khi chàng bên nàng ta hạnh phúc

Ta đơn côi một cõi mình ta

Trong cơn say chàng đến tìm ta

Hành hạ thân xác nhỏ bé này

Dẫu đó là ta mà sao chàng vẫn gọi nàng ấy

Ta đau nhưng sao bằng nỗi đau

Tim ta vỡ thành trăm mảnh rồi

Sẽ chẳng có gì có thể hàn gán lại

Thể xác ta đau, tim ta quằn quại

Vậy mà chàng vẫn chẳng nương tay

Sáng hôm sau, sau một đên hoan ái

Chàng rời đi và chẳng nghĩ suy

một mình ta nơi lãnh cung này 

Gặm nhấm nỗi đau dường như tê dại

Chàng đối sử với ta không bằng một người ở

Có khi còn chưa bằng một con chó

Vậy mà sao ta vẫn không buông bỏ

Cứ yêu chàng như một kẻ điên

Ta điên vì yêu, chàng có thấu?

Nàng ta nói-chàng tin-đánh đập ta

Nhưng sao ta không trách chàng

Mà vẫn hy sinh vẫn chẳng nghĩ suy

Cuộc đời ta ngắn ngủi tựa nhành hồng

Sẽ ra sao nếu nó tàn lụi

Liệu chàng có đau xót, có bận tâm

Hay vẫn bình thản, không quan tâm

Nhưng chàng à chàng có biết

Nàng ta có nhân tình bên ngoài

Liệu ta có nên cho chàng biết

Hay lặng thinh, câm nín, kệ nàng ta

Nhưng chàng à, ta sẽ nói 

Ta không cho ai phản bội chàng đâu

Ta nói, ta đã nói hết những gì ta biết

Vậy mà sao chàng lại đánh đập ta

Chàng bảo ta hãm hại nàng ấy

Tại sao chứ, tại sao vậy chàng?

À, là ra chàng không tin ta

Ta mệt rồi, ta muốn ngủ

Ta muốn kết thúc nghiệt duyên này

Vậy chào chàng nhé, ta đi đây

Hãy sống tốt, và quên ta đi nhé

Nhanh thôi như một giấc mơ mà

Tạm biệt chàng, ta đi đây.

Một chuỗi kí ức ùa về trong ta

Có hai đứa trẻ dưới gốc anh đào

Mỉm cười và hẹn ước tương lai

Ta và chàng đó, chàng hứa cưới ta

Nhưng chỉ là những kí ức thủa nhỏ

Lớn lên  rồi sẽ quên

Chẳng ai còn nhớ gì

Kí ức thành dĩ vãng

Đúng là tình yêu thủa nhỏ

Mong manh như cánh hoa đào

Mới chớm nở đang rất đẹp 

Nhưng bỗng một cơn gió:

Hoa rụng-Tình vỡ tan.............

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Có ai muốn mình chuyển thành văn xuôi không.

Cmt ở phía dưới và vote cho mình nhé!

-------------------CHÂN THÀNH CẢM ƠN-------------------------------



Đoản seWhere stories live. Discover now