Sống chung dưới một bầu trời...Hít thở chung một bầu không khí...Lại ở hai thế giới khác nhau...Một hạnh phúc...Một tổn thương....Không thể chung nhau hạnh phúc, hai thế giới không thể dung hòa...bởi...Chị ở bên phía hạnh phúc không muốn bước tới...Em ở bên tổn thương không dám bước sang...Chờ đến khi em không còn tồn tại, ở nơi trên đẹp nhất của trần gian nhân thế, em nguyện ý cầu nguyện, chúc phúc cho chị!
Thanh Hằng cảm nhận được bàn tay yếu ớt đang cử động trong lòng bàn tay của mình liền lập tức năm chặt lấy, tựa như nắm lấy một niềm hi vọng cô chưa bao giờ với tới. Không với tới, nhưng vẫn hi vọng, vẫn chờ mong, thậm chí là cố chấp tin vào một kì tích sẽ xảy ra.
Hết nhìn bàn tay gầy gò ấy, lại nhìn đến khuôn mặt đang nhíu chặt chân mày kia, Thanh Hằng tưởng chừng như thế giới bỗng nhiên vỡ òa, nhưng đồng thời cũng đang mỉm cười với hắn. Cô vui mừng vừa sợ hãi...Tâm can của cô, chân ái của cô sắp tỉnh lại, cắt đứt những chuỗi ngày đau khổ dài đằng đẵng trong cuộc đời của cô, là người sẽ xóa đi vết sẹo đau thương kia, sẽ không còn bỏ rơi một mình hắn trong không gian lạnh lẽo của cuộc đời, như một người mang tử tù lãnh án trung thân bỗng nhiên được phóng thích, như một người đi lạc trên sa mạc nhiều đêm tìm được một hớp nước mát lạnh, nhưng trên tất cả, cô vẫn sợ hãi. Cô sợ thiên thanh kia bỡn cợt hắn, thấy hắn một lần nữa hi vọng, lại thêm một lần làm hắn sụp đổ. Nỗi đau năm ấy như muốn hiện về, mang tất cả niềm hạnh phúc trong cuộc đời cô, thậm chí là linh hồn của hắn đi, hắn cư nhiên muốn tránh né. Nếu nỗi đau ấy một lần nữa xuất hiện, Thanh Hằng, cô sẽ không cảm thấy cái chết đau đớn và đáng sợ nữa.
Một lần nữa Thanh Hằng muốn tin vào ông trời, tin rằng ông trời sẽ không đùa cợt cô, hết thảy, cô đem bản thân đánh cược vào một gánh bạc . Nếu cô thắng, cô sẽ là một tỉ phú của hạnh phúc, còn nếu thua, cô sẽ trở thành con nợ của sự đau đớn tột cùng.
Thanh Hà đã có bao nhiêu lần tưởng chừng như muốn tỉnh lại, nhưng cho tới cùng, vây quanh cô chỉ là sự hụt hẫng.
Từ bàn tay truyền lên đại não một luồng ấm, đánh thức tâm trí của cô đang miên man lạc lõng, đôi mắt nhìn thẳng vào Thanh Hag, đôi môi tái nhợt khô khốc thầm gọi tên y....
- Thanh Hà...Thanh Hà....
Cảm nhận được hơi ấm, tiếng gọi trầm thấp thập phần quen thuộc, rốt cuộc thì đôi mắt 3 năm vẫn nắm chặt kia cũng dần dần mở ra, đối với Thanh Hằng, chính là mở ra một niềm sung sướng hạnh phúc vô ngần. 3 năm sống với không gian của thế giới tĩnh lặng, 3 năm bỏ qua mọi ứ ồn ã bộn bề của thế giới ngoài kia, Thanh Hà cuối cùng cũng trở lại, mang theo tình yêu và nỗi nhớ của Thanh Hằng. Nhưng chưa kịp thích ứng mọi thứ, đã cảm nhận được nguồn ấm áp quen thuộc bao bọc lấy bản thân, thứ mà suốt thời gian qua bản thân mình đã vứt bỏ. Y không muốn bài xích cái ôm ấy, mặc dù biết bản thân không thể thở nổi, cũng không muốn cô buông ra.
Thanh Hằng ôm chặt lấy Thanh Hà, sợ rằng nếu cô buông tay mình ra, Thanh Hà sẽ một lần nữa biến mất, cô muốn tự mình nắm lấy sự thực này, không phải hắn mơ hồ chìm trong giấc mơ, đây là hiện thực mà cô luôn mong chờ, nếu thực sự đây là giấc mơ hoàn mĩ, cô tình nguyện sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Nếu không phải đang ôm trọn Thanh Hà trong lòng, cô muốn chạy ra ngoài không gian rộng lớn, đối mặt với ông trời kia, tựa như kẻ điên mà nói rằng cô đã thắng, gánh bạc này cô đã thắng, nhưng cuối cùng, chỉ có thể vừa ôm vừa khóc, trong miệng thì thầm tên nữ nhân, cũng được nữ nhân ôn nhu đáp trả.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver] [Hằng Hà] Xoay ngược thời gian, chị trở về quá khứ
FanficNgược tâm ngược thân Author: Yoyo_deer Chuyển ver: Hiếp Hiếp Truyện chưa có sự đồng ý của author mong các cậu đừng mang đi đâu