Chương 13 :

47 1 0
                                    


"Nhiều ngày không chạm vào Tâm Nhi như thế, ta thật nhớ Tâm Nhi"

Bàn tay to của anh đánh lên mông của cô.

"Ân a a..."

Hai chân cô càng quấn chặt thắt lưng anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể từ chỗ kết hợp của hai người dị thường nóng, tinh khí thô to của anh ma sát cực nhanh tại cửa tiểu huyệt, làm cho cô không có biện pháp khống chế động tác của mình, thắt lưng đã muốn mỏi đến gãy đôi vẫn là kích động đong đưa.

"Kiệt... A..."

Anh mạnh mẽ tiến lên một cái, đẩy cô lên đỉnh cao:

"A a a a..."

Anh gầm một tiếng lập tức bắn ra. Cô cảm giác được tinh dịch nóng bỏng phun lên điểm mẫn cảm của mình.

Xong việc, anh cứ như vậy ôm cô, nhục bổng luyến tiếc rút ra. Cảm thụ tinh dịch của hắn tràn đầy thân thể mình, cô tự nhiên ôm lấy nam nhân anh tuấn này, thật cao hứng thân thể của mình có thể làm anhh lộ ra biểu tình thoải mái như thế.

"Tuấn Kiệt"

Thanh âm của cô khan khan nhỏ hơn nhiều so với bình thường, tựa như đang lầm bầm lầu bầu.

"Xảy ra chuyện gì?"

Tay anh ôn nhu lau nước mắt kích tình trên mặt cô, ái muội xẹt qua đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ.

"Ta rất nhớ ngươi..." Trong mắt cô còn có tình dục chưa tán đi, nhưng càng nhiều là nhu tình đối với người mình yêu.

"Đừng quyến rũ anh."

Anh cười khổ hôn lên bờ môi cô.

"Ta cũng nhớ ngươi."

=====><=====><=====

"Ngươi ngày hôm qua vừa cùng người ta kịch liệt vận động, hôm nay lại đi gặp cha vợ?"

Nhìn người trước mắt tây trang thẳng thắn tinh thần tỏa sáng, Quách Triều Bân oán thầm, lực lượng tình yêu thật là vĩ đại. Phương Tuấn Kiệt sửa sang lại caravat trước ngực.

"Cái này gọi là rèn sắt khi còn nóng. Học tập nhiều chút đi."

Anh vỗ vỗ bả vai Quách Triều Bân.

"Ta phải đi bây giờ "

Anh liếc liếc mắt văn kiện trên bàn, "Những thứ này... Ngươi liền tiếp nhận đi."

Quách Triều Bân cho anh một ánh mắt, "Được thôi, chỉ cần ngươi đem thẻ hội viên của câu lạc bộ kia cho ta mượn dùng vài ngày."

======><====><======

Anh đi đến bệnh viện, tay còn chưa đụng đến chốt, cửa đã bị mở ra từ bên trong , chiếu vào mắt anh là khuôn mặt giật mình của Lâm Tâm Tuyết

"Anh..."

Cô nhớ đến ngày hôm qua hắn nói hôm nay sẽ tới tìm Lâm lão nói rõ ràng, có chút kích động che ở cửa.

"Cha đang nghỉ ngơi , có việc gì ngày mai lại đến."

Anh nhìn đến người yêu không muốn lui bước, có chút căm tức, hắn thấp giọng ở bên tai cô nói:

"Để ta vào nói rõ ràng, bằng không ta ngay tại bệnh viện này làm... tình cùng với Tâm Nhi"

Thân thể cô rõ ràng chấn động, cô gần như khẩn cầu nhìn anh. Ngay tại thời điểm bọn họ giằng co, thanh âm Lâm lão từ trong phòng bệnh truyền đến.

"Khụ, là Phương tổng sao. Để hắn vào đi."

Cô nhướng mày, còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh nắm tay cùng đi vào. Nhìn đến bộ dáng ái muội của hai người họ, Lâm lão cũng chỉ biết thở dài.

"Lâm lão, tôi hôm nay là đặc biệt đến hỏi cưới Tâm Nhi ."

Cô cảm thấy thẹn, khẩn trương chỉ dám nhìn chằm chằm xuống sàn, mồ hôi trong lòng bàn tay chảy ra càng nhiều. Như là cảm nhận được cô khẩn trương, anh nắm chặt tay cô hơn. Cô ngẩng đầu nhìn anh, Phương Tuấn Kiệt cho cô một nụ cười trấn an.

"Ta biết."

Lâm lão nhìn bọn họ, ánh mắt dừng lại ở trên người cô.

"A Tuyết, trước kia cha vẫn bỏ qua cảm nghĩ của ngươi, là cha không tốt."

Cô muốn ở trước mặt cha nuôi thừa nhận mình đã có người yêu là kẻ thù của cha nuôi mình nhưng lại cảm thấy thật thẹn, cô xấu hổ cúi đầu, dùng thanh âm không thể nhỏ hơn nói:

"Con thực thương hắn..."

Lâm lão bất đắc dĩ cười cười, "Có lẽ đem Tâm Nhi đưa đến bên cạnh ngươi là chuyện chính xác nhất cả đời này ta làm cho Tâm Nhi. Hãy đối tốt với nó một chút"

Lâm lão nói với anh. Mãi đến khi đi ra khỏi bệnh viện cô vẫn cúi thấp đầu, anh thừa dịp đèn đỏ hôn cô.

"Tâm Nhi còn thẹn thùng vì cuộc nói chuyện vừa rồi?"

Cho dù ở thời điểm dụ dỗ mình cô cũng không lộ ra vẻ mặt như vậy, bình tĩnh mà xem xét, đúng là ở trước mặt trưởng bối thừa nhận chuyện này cũng cần dũng khí thật lớn. Nghĩ đến đây tâm tình anh liền tốt lên. Cô thuận thế ôm lấy anh, khoảng cách cơ hồ dán lên cùng một chỗ làm cho hơi thở cô khi nói chuyện toàn bộ dừng trên môi ở anh.

"Hiện tại em thật là của anh ..."

Huyết khí phương cương anh như thế nào đỡ được cô khiêu khích như vậy, thuận tay đem xe chạy vào dưới gara, tìm vị trí trống dừng lại, liền đem cô ngồi bên cạnh kéo vào trong lòng, bàn tay thô ráp sờ khuôn mặt tinh tế của cô.

Cô bị anh nửa ôm vào trong ngực, nâng đầu nhìn anh, khoảng cách giữa hai người là chỉ có ở những người yêu nhau mới có được. Hai người chen chúc trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe, đầu ngón tay anh để ở cánh môi cô, cô nhu thuận vươn đầu lưỡi màu đỏ ra liếm mút. Vì trong xe mở điều hòa, ngón tay anh có lạnh hơn so với bình thường, cô chậm rãi dùng độ ấm của mình giúp anh ấm lên.

Anh nhìn cô liếm ngón tay mình như mèo con mị hoặc, mút vào phát ra thanh âm chậc chậc làm hạ thân anh ở trong đũng quần dựng lên đứng lên. Cô không có xem nhẹ biến hóa mẫn cảm này, tay cô cởi dây lưng của Phương Tuấn Kiệt tham nhập vào trong quần, vuốt ve lên tinh tính của anh. Anh kéo chỗ dựa lưng xuống, ôm cô cùng chuyển đến ghế sau. Bởi vì cô động tình khiêu khích, anh không thể nhịn được nữa đem đầu cô ấn vào nhục bổng của mình.

Tổng giám đốc, bá đạo yêu emWhere stories live. Discover now