3. Jung Hoseok

886 88 1
                                    

Đang nói chuyện, di động Hoseok vang lên, là một điện báo không hiện số. Anh nghi hoặc bắt máy, đầu kia di động truyền đến một thanh âm phụ nữ xa lạ. Cô tự xưng là trung tâm cứu trợ nhi đồng, ngẫu nhiên gọi điện thoại hi vọng người xa lạ đầu kia điện thoại có thể cổ vũ cho một đứa bé đang cần trợ giúp. Biểu cảm trên mặt Hoseok có chút vi diệu, đây là thủ đoạn lừa đảo qua điện thoại gì?

Hoseok cố gắng lễ phép, "Ngại quá, hiện tại tôi không có thời gian."

Vừa định ngắt cuộc gọi, người phụ nữ đầu kia điện thoại tựa hồ khẩn trương lên, vội vã kêu anh đừng cúp, kỳ quái là người phụ nữ kia phát âm không quá tiêu chuẩn, nghe cũng không giống giọng địa phương, ngược lại có chút giống như người nước ngoài. Hiện tại kẻ lừa đảo cũng quốc tế hóa?
Hoseok không cúp điện thoại, nghe người phụ nữ kia lo lắng nói: "Thật sự không tốn bao nhiêu thời gian của ngài, chúng tôi không cần ngài quyên tiền, chỉ là, chỉ là hi vọng ngài có thể cổ vũ đứa trẻ đáng thương kia một chút, tiên sinh, kính nhờ ngài, thật sự kính nhờ."

Lo lắng bối rối trong giọng nói của người phụ nữ kia làm cho Hoseok có chút không đành lòng, tạm thời đánh mất vài phần nghi ngờ, đứng lên đi đến ban công. Nếu không cần tiền, có lẽ là thật. Tuy rằng nghe vẫn có chút không đáng tin.

Hoseok: "Như vậy, tôi nên làm thế nào?"

Người phụ nữ kia bình tĩnh trở lại, "Ngài, ngài biết hát không? Hát một bài có thể chứ?"

Hoseok nhíu mày, "Cái này... Còn có lựa chọn khác sao?"

"Ấy... Hoặc là, ngài nói vài câu cổ vũ đi! Bảo bọn chúng đừng buông tha hi vọng."

Hoseok lấy thuốc lá trong túi ra châm một điếu, tình huống hiện tại làm anh có chút không biết làm sao. Nói với điện thoại một vài lời khách sáo, cho một vài đứa trẻ không biết có tồn tại hay không nghe, loại hành vi này, cũng quá ngốc. Nhưng, nếu là thật...

Rối rắm một hồi, mãi đến khi trong điện thoại truyền đến tiếng gọi của người phụ nữ kia, anh mới hắng giọng một cái nói rằng, "Ách... Trước tiên giới thiệu một chút đi, tôi... Các cháu có thể gọi chú là chú Socola, tuy rằng chúng ta không thấy được mặt nhau, nhưng chú Socola vẫn sẽ ở một chỗ rất xa chúc phúc các cháu. Bất hạnh buông xuống trên người các cháu, các cháu sẽ sợ hãi, bối rối thậm chí sinh ra ý tưởng tiêu cực. Nhưng kỳ thật các cháu vẫn là may mắn, có thể được mọi người ở trung tâm cứu trợ trợ giúp, tin rằng các cháu sẽ tìm được người nhà hoặc là chiến thắng khó khăn. Quan trọng nhất là, dù là thời điểm nào, tuyệt đối đừng từ bỏ hi vọng. Chỉ có hi vọng mới có thể đem lại cho các cháu dũng khí, sức mạnh, chiến thắng tâm ma. Có một ngày, các cháu sẽ lớn lên, sẽ biến thành những người kiên cường, chính trực. Các cháu sẽ có được người yêu, người nhà, đến lúc đó, các cháu sẽ thấy, thế giới này, vẫn rất tốt đẹp. Chú Socola chân thành chúc phúc cho các cháu, nhất định phải kiên cường, ừm, đứng lên, vì tương lai mà nỗ lực lên!"

Lời còn chưa dứt, đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng nức nở rất lớn của một người phụ nữ khác, Hoseok hoảng sợ, vừa định đặt câu hỏi, giọng nữ lúc đầu vang lên, cũng có chút nghẹn ngào.

[Hopega/SE/Hoàn] SOCOLANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ