Chương: 60

539 18 1
                                    


  Ngày hôm sau vì buổi chiều Từ Tĩnh có buổi tọa đàm, nên hai người hẹn nhau đến quán ăn gần đó dùng bữa trưa, Từ Tĩnh vào phòng rửa tay, Từ Hoãn Hoãn chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, coi thực đơn. Cô đang ngồi suy nghĩ xem nên ăn bánh cuốn nhân tôm hay nhân thịt, chợt nghe có tiếng người gọi tên cô.

Từ Hoãn Hoãn xoay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, cô trông thấy hai người phụ nữ đi về phía mình. Cô bắt đầu lục lọi trong bộ nhớ hai người này là ai, đến khi bọn họ đến cạnh bàn ăn cô mới nhớ ra đây là bạn học cấp hai, trước đến nay chưa từng nói chuyện cũng chẳng có tị hiềm gì nhau.

"Thật là tình cờ lại gặp nhau ở đây!"

Từ Hoãn Hoãn gật đầu, nở nụ cười chào hỏi.

"Tuần sau có họp lớp, Từ Hoãn Hoãn cậu có đi không?"

Ngày đó vừa đúng sinh nhật Từ Hoãn Hoãn, so với việc họp lớp, Từ Hoãn Hoãn dĩ nhiên càng thích cùng ba và Từ Tĩnh bên nhau hơn, cô không chần chừ đáp: "Ngày đó tớ có hẹn rồi!"

Hai cô bạn gật đầu, liền chuyển đề tài: "Cậu ăn trưa với bạn?"

Từ Hoãn Hoãn vừa tính trả lời, vừa vặn Từ Tĩnh đi ra, trông thấy Từ Hoãn Hoãn đang nói chuyện với bạn, anh cũng gật đầu chào hỏi.

Từ Tĩnh không nhận ra bọn họ nhưng bọn họ dĩ nhiên biết rõ anh, trước mắt hai người chính là hotboy kiêm học bá Từ Tĩnh năm nào. Vì vẻ ngoài anh quá lạnh lùng nên bọn họ không dám nhìn anh lâu, không còn cách nào khác cả hai cùng quay về Từ Hoãn Hoãn.

Đúng lúc này Từ Tĩnh lại lên tiếng: "Tôi là bạn trai của Từ Hoãn Hoãn!" Ngữ điệu của anh rất trịnh trọng.

Mặc dù có thể đoán ra được, nhưng khi nghe câu giới thiệu trực tiếp thế này bọn họ vẫn không mất đi sự kinh hãi, ngay cả Từ Hoãn Hoãn cũng giật mình. Đây thật sự là lần đầu tiên anh tuyên bố chủ quyền, Từ Hoãn Hoãn lập tức cảm thấy thỏa mãn và ngọt ngào, cô rất thích cách xưng hô thế này.

Hai người bạn ra khỏi quán ăn, vừa đi vừa cảm thán, không chỉ việc Từ Tĩnh trở thành bạn trai của Từ Hoãn Hoãn, mà hình tượng của Từ Hoãn Hoãn hiện tại và trong trí nhớ của bọn họ đều khác biệt rất lớn.

Cuối cùng Từ Hoãn Hoãn vẫn gọi bánh cuốn tôm, hai người dùng xong bữa trưa, cô cùng Từ Tĩnh đến giảng đường. Giống như Từ Tĩnh lần trước, cô ở phía dưới ung dung tham gia buổi tọa đàm, cô ngồi cách sân khấu không xa.

Mười phút sau, Từ Hoãn Hoãn trông thấy Từ Tĩnh bước lên, anh vừa thay âu phục, cảm giác khi anh mặc blouse trắng trong phòng pháp y khác nhau hoàn toàn, toát lên vẻ anh tuấn và nam tính. Cô vô thức mỉm cười, đặc biệt khi Từ Tĩnh bước lên bục thuyết trình, hướng về phía cô khẽ nở nụ cười, tim cô tựa như trúng phải tên.

Nội dung anh thuyết trình cô cũng không hiểu lắm, nhưng không ảnh hưởng đến quá trình thưởng thức của cô, nhìn anh lưu loát nói ra hàng loạt các thuật ngữ, Từ Hoãn Hoãn thầm khen: Soái quá đi mất!

Một người đàn ông hoàn mỹ như vậy ... bây giờ lại là bạn trai của cô.

Hai tiếng sau, tọa đàm kết thúc, Từ Hoãn Hoãn và Từ Tĩnh sóng vai ra khỏi giảng đường lớn, cùng nhau bước đi trong sân trường. Cô ngẩng đầu nhìn Từ Tĩnh ở bên cạnh, cô bỗng nhiên đưa tay chạm nhẹ lên má trái của anh.

Từ Tĩnh nghiêng đầu: "Sao vậy?"

Ngọn trỏ của cô vẫn đặt ở đó, lún xuống, tạo thành một lúm đồng tiền. Cô ngoẹo cổ, cười cười: "Em kiểm tra coi xem anh có phải robot không?"

"Hả???"

Từ Hoãn Hoãn nhỏ giọng: "Ái chà! Em thấy anh thật lợi hại, từ nhỏ đến lớn anh đều đứng đầu sao?"

"Ừm!"

Từ Hoãn Hoãn hoàn toàn bị đả kích: "Em chưa từng được đứng nhất lần nào!"

Từ Tĩnh giơ tay trái nắm lấy ngón tay đang đặt trên mặt anh xuống, đan tay vào nhau, rồi đút hai tay vào túi áo anh, siết nhẹ: "Nhưng em có anh rồi!"

Nghĩ như vậy, Từ Hoãn Hoãn nhoẻn miệng cười hài lòng: "Đúng ha!"

*

Hai người mua thực phẩm về nhà, rốt cục cũng đến thời khắc Từ Hoãn Hoãn lần đầu nấu nướng. Cô đeo tạp dề, nhìn nguyên liệu nấu và dao phay trước mắt, đột nhiên có cảm giác căng thẳng.

Nếu là lần đầu, nhất định phải nấu món mình thích ăn nhất, Từ Hoãn Hoãn quyết định nấu món sườn xào chua ngọt.

Có thể tưởng tượng được từng bước từng bước trong đầu, nhưng đến thời khắc quyết định vốn dĩ Từ Hoãn Hoãn cho rằng không có chuyện gì lớn lao thì hiện tại bước nào cũng xảy ra vấn đề.

"Từ Tĩnh! Sườn có phải rửa qua không?"

"Từ Tĩnh! Em phải đổ bao nhiêu dầu?"

"A! Dầu bắn vào tay em!"

"Cho bao nhiêu Laoganma (1)đây anh? Nhiêu đây được chưa hay nhiều hơn một chút?"

(1) Một loại nước tương của Trung

"Đường bỏ bao nhiêu thì vừa nhỉ?"

...

TỪ TỪ SUY LÝ - Dực Tô Thức QủyWhere stories live. Discover now