Chương 78

2.8K 161 1
                                    

  Chương 78

Editor: demcodon


Tào Nghi không nói thêm gì về chuyện Tào Trọng Kỳ nữa Tư Bác cũng không hỏi lại, y cảm thấy ca y như bây giờ cũng không có gì không tốt. Nếu tìm được người đến hỏi rõ ràng là được, tìm không thấy thì tìm không thấy, miễn cưỡng cũng không được.

Quan điểm của Yến Thần Dật và nam nhân đều nhất trí, tuy nói Tào Nghi gặp hai người bọn họ thỉnh thoảng nhéo hai cái, nhưng dù sao cũng là ca ca Tư Bác, hắn vẫn là rất quan tâm nhớ thương.

Ở sơn trang ba ngày, Yến Thần Dật đi nhìn chung quanh một vòng phát hiện cỏ khô mấy ngày liền cũng không có chỗ nào chơi, chỉ có suối nước nóng còn có thể xem. Bất quá ngẫm lại cũng đúng, mùa đông khắc nghiệt có cảnh đẹp gì? Nếu mùa hè đến nghe nói khắp núi đồi sẽ nở các loại bông hoa nhỏ rất xinh đẹp.

"Thần Thần, ca ta nói y ngày mai phải trở về, hỏi chàng có muốn đi kinh thành ăn tết hay không." Hai ngày nay không biết Tư Bác đang bận cái gì, cơ bản là đi sớm về muộn nhìn không thấy người. Yến Thần Dật cũng không tìm y, dù sao cũng ném không được, hơn nữa mỗi thời mỗi khắc dính chung một chỗ cũng không thú vị.

"Y nhanh như vậy đã muốn trở về?" Yến Thần Dật có chút kinh ngạc.

Hai ngày này mặc dù không biết Tư Bác ở đâu nhưng Yến Thần Dật có cảm giác khẳng định là đi theo Tào Nghi, không thể không nói lúc Tào Nghi ở trước mặt đệ đệ nhà mình đặc biệt yếu ớt, giống như tờ giấy chọt một cái đã rách.

"Ừh, y nói mình rất bận, khoảng cách từ kinh thành đến đây có chút xa, có ít tấu chương không có cách phê duyệt." Tư Bác nhún nhún vai, duỗi tay cầm trái quýt từ trong đĩa cầm lột vỏ: "Chàng nếu như cảm thấy nhàm chán thì đi cùng y, ta gần đây có chút bận rộn không có cách ở bên chàng." Y giương mắt mang theo xin lỗi nhìn hắn, mang trái quýt lột xong đưa cho hắn: "Chàng cảm thấy thế nào?"

"Ta không quan trọng, bất quá một mình ta đi kinh thành huynh có thể yên tâm?" Yến Thần Dật há miệng ăn múi quýt nam nhân đưa cho nhíu nhíu mũi, trái quýt này hơi chua.

"Không yên tâm, cho nên ta hỏi lại ý kiến của chàng." Tư Bác giơ tay ôm eo hắn, đưa mặt chôn ở trong cổ hắn cọ cọ: "Cho dù ta bận rộn cũng không muốn cho chàng rời khỏi ta. Bất quá chàng nếu như quá nhàm chán thì đi chơi với y, dù sao năm sau chúng ta cũng phải đi kinh thành."

Yến Thần Dật nghiêng đầu nhìn y, thấy y rõ ràng không muốn xa mình lại vẫn bày ra một tư thế "Ta không quan trọng tất cả đều nghe lời chàng", thật sự là không biết nói gì.

"Huynh nói thật cho ta biết, có phải xảy ra chuyện gì không tốt hay không?" Lần này Tào Nghi đến rất đột ngột, làm cho hắn không hoài nghi cũng không được.

"Ưm......" Tư Bác thật rối rắm, không nói cho Thần Thần biết hắn sẽ tức giận, nói cho Thần Thần biết chỉ sợ hắn sẽ có nguy hiểm.

"Không thể nói?" Yến Thần Dật nheo mắt đẩy y ra ngồi ngay ngắn: "Ngay cả ta cũng gạt?"

"Được rồi, ca ta tìm được người muốn hại ta, không có gì bất ngờ xảy ra là người bên Thái hậu, hơn nữa cũng biết sự tồn tại của chàng." Tư Bác giơ tay kéo hắn về trong lòng mình thở dài: "Chàng vẫn là đi theo ca ta đi, ở bên cạnh y vẫn sẽ an toàn một chút."

Yến Thần Dật nhìn chằm chằm y một hồi lâu sau đó chậm rãi gật đầu. Hắn không muốn nói cái gì 'ta muốn ở bên cạnh huynh', chung quy hắn chỉ biết nấu cơm kiếm chút bạc, thật sự kêu hắn chém giết loạn đấu gì đó với người vẫn là thôi đi, đến lúc đó không cản trở đã xem như may mắn được đại thần giúp đỡ hắn.

Tư Bác nhẹ nhàng thở ra, y cho rằng còn phải giảng đạo lý với Thần Thần một hồi lâu hắn mới có thể nghe, bất quá thấy hắn đồng ý áp y lại càng thêm không tha. Y biết Yến Thần Dật không phải loại người sợ hãi, mà là sợ gây thêm phiền toái cho mình.

"Muộn nhất đến lúc ăn tết ta cũng sẽ đi tìm chàng." Tư Bác hôn hôn trán hắn, ôm chặt hắn.

"Được." Yến Thần Dật gật đầu nghĩ thầm: 'huynh nếu như đến lúc đó không đến tìm ta thì không cho huynh lên giường ngủ.

* * *
Nói là trở lại kinh thành kỳ thật là ở vùng ngoại thành ngoài kinh thành có một trạch viện, quy môn cũng không thể so với sơn trang nhỏ của Tư Bác. Một đường đến đây hết tám ngày, Yến Thần Dật ngồi ở trong xe ngựa bị đau đầu hoa mắt. Bất quá ngẫm lại cũng đúng, lại có hơn mười ngày nữa ăn tết, hắn cũng không muốn chậm rãi ở trong xe ngựa trải qua ba mươi tết.

"Thế nào? Nhìn ngươi một đường ói thế này không biết còn tưởng rằng ngươi có hỉ đấy!" Tào Nghi cười thật kiêu ngạo, giơ tay đỡ y xuống xe ngựa.

Yến Thần Dật lúc này thân thể không thoải mái cũng lười phản ứng y, chờ hắn khỏe thì cho ngươi miệng tiện, ngược chết ngươi!

"Hoàng thượng, có muốn mời thái y đến xem bệnh cho Yến công tử hay không?" Tiểu Lộ từ hoàng cung đã sớm đến đây chờ, thấy sắc mặt Yến Thần Dật tái nhợt không khỏi hỏi.

"Đi thôi." Tào Nghi gật đầu, chung quy vị này chính là người trong lòng đệ đệ nhà mình ngàn dặn dò vạn dạy bảo kêu hắn phải châm sóc tốt, nếu có vạn nhất hắn cũng không đền nổi.

Yến Thần Dật nhíu nhíu mũi, cảm thấy mình một chút cao lớn hơn. Thái y chính là chỉ có thể ở trong phim truyền hình và tiểu thuyết mới có thể nhìn thấy, lại có thể đến xem bệnh cho mình? Cảm giác thật quang vinh đúng không?

Thái y đến rất nhanh, sau khi bắt mạch cho Yến Thần Dật viết đơn thuốc giao cho tiểu thái giám hầu hạ ở một bên, bất quá vẫn là vụng trộm nhìn hắn vài lần.

Yến Thần Dật coi như không nhìn thấy gã nhìn trộm, cảm thấy rất thú vị, phỏng chừng vị thái y này có thể xem hắn trở thành nhập mạc chi tân* gì đó của Tào Nghi chứ gì? Không thì biểu cảm rối rắm kia là thế nào vậy.

(*Nhập mạc chi tân: khách hàng thường xuyên, khách quen, khách VIP; thường dùng trong nghề kỹ nữ.)

"Hắn thế nào?" Tào Nghi thay đổi y phục xong đẩy cửa tiến vào, đuỗi tay lấy đơn thuốc tiểu thái giám cầm nhìn lướt qua.

"Bẩm Hoàng thượng, vị công tử này...... ừm......" Mặt thái y hồng hồng, người đến tuổi bốn mươi lại đến châm chước nói chuyện, nếu nói lời làm cho Hoàng thượng không hài lòng thì ông chính là sẽ mất đi tính mạng.

"Như thế nào? Chẳng lẽ có vấn đề gì?" Tào Nghi cảm thấy hoảng sợ, trừng mắt nhìn ông một cái: "Nói mau!"

"Tiểu công tử thể chất hư hàn, không nên quá mệt mỏi, cái này...... về phương diện giường chiếu xin Hoàng thượng làm cẩn thận." Thái y cảm thấy mình biết bí mất của Hoàng thượng ông sẽ không sống được bao lâu.

Khóe miệng Tào Nghi không nhịn được run rẩy, da mặt cũng vặn vẹo.

Yến Thần Dật ngược lại rất bình tĩnh, ngày đó trước khi đi Tư Bác quấn hắn thiếu chút nữa làm hắn chết ở trên giường, bằng không mấy ngày nay cũng sẽ không ngồi xe ngựa lại ép buộc hắn thành như vậy.

Tào Nghi xua tay kêu thái y rời đi rồi xoay qua mặt nhìn về phía thiếu niên ngồi ở trên ghế sửa sang lại cổ tay áo bất đắc dĩ nói: "Ngươi có phải đã sớm biết hay không?"

"Biết cái gì?" Yến Thần Dật ngẩng đầu giả ngu, ánh mắt trong trẻo sáng chói.

"... ..." Tào Nghi thở dài quyết định không cùng y dây dưa vấn đề này, chỉ nói: "Ngươi ở đây nghỉ ngơi, có cần cái gì có thể gọi người. Nếu muốn ra ngoài đi dạo thì kêu thị vệ dẫn ngươi đi, đúng rồi, Thanh cũng ở đây, ngươi có muốn gặp hắn hay không?"

"Được." Yến Thần Dật vui vẻ gật đầu, sống ở chỗ không quen có người quen trò chuyện cũng tốt.

Tào Nghi rời đi không bao lâu cửa phòng lại bị gõ gõ, Yến Thần Dật mở cửa thì thấy Thanh mang theo nụ cười với mình vẫy vẫy tay: "Ôi ~"

"Tiến vào." Yến Thần Dật tránh ra để cho gã vào phòng.

Hai người ngồi vào bàn tự nhiên có tiểu thái giám đưa trà nóng và điểm tâm tới. Yến Thần Dật cầm miếng điểm tâm màu xanh biếc đặt ở trước mũi ngửi ngửi, nhướn mày cắn một cái: "Ưm...... bánh hoa quế lại là màu xanh?"

"Phụt, ngươi còn chưa lớn lên à?" Thanh bật cười, thấy hắn ghét bỏ nhăn mũi không khỏi giơ tay cầm miếng màu hồng phấn đưa cho hắn: "Đây là bánh hoa đào."

"Không muốn cái đó, ăn vào bụng sẽ không thoải mái." Yến Thần Dật xua tay đem nửa miếng bánh hoa quế còn lại trong tay ăn hết sau đó lau lau miệng uống hớp nước trà rồi nhìn về phía Thanh hỏi: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"

"Thấy ta không vui hả?" Thanh cười một tiếng, có lẽ là đã không còn phần tâm tư kia với Tư Bác cho nên gặp lại tình địch ngày xưa ngược lại là không có cảm xúc gì đặc biệt.

"Vui vẻ, ngươi không biết dọc theo đường đi ta bị lăn lộn thành cái gì đâu. Ngươi tới nơi này Tư Bác có biết không?" Yến Thần Dật hít hít mũi, nghiêng đầu qua nhỏ giọng hỏi: "Ngươi hẳn là biết sự kiện kia phải không?"

"Ừm, chủ thượng không nói với ngươi à?" Thanh gật đầu nhìn nhìn chung quanh: "Nơi này tuy nói là chỗ của Hoàng thượng nhưng khó bảo toàn không có người của Thái hậu. Lần này chủ thượng là thật sự rất tức giận, không thì cũng sẽ không mang ngươi đưa đến."

"Rốt cuộc là tại sao, ngươi có thể nói cho ta biết hay không?" Yến Thần Dật nhíu mày, tuy nói hắn không muốn tham dự vào trong đó, nhưng loại cảm giác mình dẫm tới dẫm lui thật sự rất không thoải mái.

"Từ nhỏ chủ thượng đã không làm cho Thái hậu thích, trên cơ bản Thái hậu kêu y làm gì y cũng sẽ không làm, thế nào cũng phải làm trái lại. Sau này chủ thượng càng ngày càng có năng lực, tình cảm của Hoàng thượng và y lại tốt, cho nên Thái hậu sốt ruột. Chung quy mấy năm nay Hoàng thượng đều không có Hoàng tử." Thanh nhún nhún vai cười nhạo một tiếng: "Tâm của bà quá lớn, làm Thái hậu còn bất mãn, dòng họ các nàng tổng cộng có năm nữ hài tử tất cả đều kêu bà nhét vào hậu cung, ngươi nói Hoàng thượng có thể có cảm giác gì?"

"... ..." Yến Thần Dật vẫn là không nghe hiểu: "Nói tiếng người."

Thanh trợn trắng mắt: "Trước khi chủ thượng chưa gặp được ngươi thì đã có hôn ước, ngươi không phải đã gặp qua vị Quận chúa kia sao? Hoàng thượng không có Hoàng tử, nếu chủ thượng trước một bước sinh con trai, chậc chậc, ngươi nói bà lão kia có thể không sốt ruột ư?"

Khóe miệng Yến Thần Dật không nhịn nổi run rẩy, nghĩ thầm: 'chuyện này có thể giống nhau sao?'

"Cho nên bà phái người ám sát Tư Bác?"

"Không chỉ như vậy, lúc ấy nguyên nhân chủ thượng đi vách núi hình như cũng là có người nói có thể tìm được một loại dược liệu gì đó ở chỗ kia. Chủ thượng cũng không kêu chúng ta đi theo mà mang theo hai người tin cậy, ai biết bị ám toán." Thanh nhún nhún vai, cảm thấy chuyện này còn rất mất mặt: "Ta phải cám ơn ngươi."

"Ừm, mấy người các ngươi đều phải cám ơn ta, nếu Tư Bác thật sự có xảy ra chuyện không hay phỏng chừng ngôi vị hoàng đế của Tào Nghi đều ngồi không ổn." Yến Thần Dật chậc lưỡi khẽ cười một tiếng: "Tư Bác tính làm thế nào?"

Thanh lắc đầu thở dài: "Trước khi ta đến nhận được tin tức của Quảng nói chủ thượng điều không ít binh mã về, theo lý thuyết từ biên ngoại trở về cần hơn một tháng, chỉ sợ chủ thượng đã sớm xử lý xong chuyện này."

Yến Thần Dật rũ đôi mắt xuống suy nghĩ, giống như lần trước ở huyện Hoa Dương thì Tư Bác cứ đến gần Dịch lặng lẽ nói nhỏ, hiện tại nghĩ đến chỉ sợ cũng là chuyện này.

"Ngươi cũng đừng đa tâm, kêu ngươi đến đây với Hoàng thượng chính là không muốn để cho hai người bị thương tổn gì. Chung quy Thái hậu có thể từ một phi tần nhỏ trèo lên đến bây giờ căn bản không có khả năng không có một chút thủ đoạn, huống chi bà mang Hoàng thượng trở thành quân cờ mà nuôi dưỡng." Thanh cười lạnh một tiếng, lại gần nhỏ giọng nói: "Năm đó đồn đãi nói nhi tử ruột của Thái hậu bị phi tần khác hại chết, bất quá ta ngược lại cảm thấy bà vụng trộm mang con ruột đưa ra cung, nói là chướng mắt chủ thượng kỳ thật là muốn cùng Hoàng thượng tranh ngôi vị hoàng đế."

Yến Thần Dật ngửa đầu trợn trắng mắt, cảm thấy loại tiết mục cung đấu kịch mới này không thích hợp với hắn, hắn không có đầu óc kia, vẫn là an tâm kiếm bạc của hắn thôi.  

[Đam mỹ] Nhặt chàng công ngốc về làm ruộngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ