Tim tôi lúc ấy đập loạn nhịp , cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực , cảm xúc xen lẫn giữa hạnh phúc và bất ngờ . Miệng cứ liên tục phát ra những âm thanh ú ớ đến kì quặc vì không biết nên trả lời anh như thế nào . Đầu óc tôi lúc này có quá nhiều suy nghĩ , tôi vẫn đứng đó nhìn anh - đôi mắt anh dường như muốn có câu trả lời ngay lúc này . Bỗng ngay lúc ấy có một người đẩy cửa bước vào cửa hàng , bất giác tôi rút mạnh tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh , gương mặt còn thể hiện rõ sự lúng túng . Ngước mặt lên nhìn vị khách vừa bước vào cửa hàng , tôi nhận ra ngay gương mặt quen thuộc đó , vừa giật mình , vừa ngại ngùng , những kí ức xưa cũ lại hiện rõ mồn một khi ánh mắt chạm nhau - hôm nay có quá nhiều sự bất ngờ .
- Chào em ! đã lâu không gặp .
Vị khách ấy chính là JaeHyun , là thanh mai trúc mã của tôi ngày còn ở quê , cùng nhau lớn lên , cùng nhau đi học , là người mà tôi từng yêu hơn chính bản thân mình , là người đã ra đi không lời từ biệt và cũng là lí do tôi tới Seoul sinh sống .
- JaeHyun à !
Không ngờ anh lại ở đây , ngay trước mặt tôi , trong tình huống này , sự xuất hiện của anh làm tôi thêm phần khó xử . Mục đích tôi tới Seoul là để tìm anh , nhưng đến khi gặp Taeyong thì tôi đã quên đi phần nào lí do ấy .
Anh cúi mặt nói nhỏ :
-Mình nói chuyện một chút được chứ ?
Bất giác tôi nhìn qua Taeyong , anh vẫn chưa hiểu gì , tôi cũng chưa từng kể cho anh nghe chuyện giữa tôi và JaeHyun . Cầm vội áo khoác , tôi chạy thật nhanh ra ngoài để lại Taeyong còn ngơ ngác phía sau :
- Em ra ngoài một lát . Anh đóng cửa hàng rồi về trước nhé . Không cần đợi em .
Bây giờ tôi đang đứng cạnh anh , dưới bầu trời Seoul rộng lớn cùng với ánh dèn dường mờ ảo.
- Không ngờ em lại gặp dược anh ở đây đó !
-Còn anh đã gặp em từ ngày đầu tiên em chuyển tới rồi !
Vậy ra anh đã âm thầm theo dõi tôi từ những ngày đầu tôi đến Seoul . Ngày xưa tôi và anh đã từng là tất cả của nhau cho đến ngày anh bỏ đi để lại tôi một mình .
- Anh xin lỗi em Jihyun à ! vì lúc đó anh đã bỏ đi mà không nói lời tạm biệt , anh sợ nếu đến gặp em thì anh lại yếu lòng mà không thể ra đi được . Thực sự thời gian qua vô cùng khó khăn với anh , anh còn yêu em nhiều lắm , mình bắt đầu lại được không ?
Chưa kịp hết bất ngờ , anh cúi xuống chạm nhẹ vào môi tôi , thoáng nghĩ đến Taeyong , tôi đẩy anh ra xa :
- Cho em thêm thời gian .
Trên đường về , tôi cứ suy nghĩ mãi mà quên mất lời tỏ tình của Taeyong ban nãy . Vừa tới cửa phòng trọ , tôi thấy một bóng người quen thuộc đang dứng dựa lưng vào tường , trông như đang đợi ai đó - là Taeyong . Nhớ lại lúc nãy anh vừa nói thích tôi nhưng tôi lại bỏ đi , tôi lúng túng không biết nên nói với anh như thế nào :
- Em xin lỗi vì đã bỏ đi .
- Không sao đâu , nhưng mà Jihyun , anh muốn nghe câu trả lời từ em .
Thực sự không biết phải trả lời làm sao , vừa khó xử , vừa cảm thấy có lỗi , tôi lạnh lùng trả lời :
- Em xin lỗi ! Mình không thể đến với nhau được đâu Taeyong à !Chúng ta chỉ nên làm bạn thôi . Em không yêu anh !
BẠN ĐANG ĐỌC
[NCT Fanfic][Taeyong] Thanh xuân mang bóng hình anh
FanfictionT a e y o n g đ ừ ng r ờ i x a e m , c h ỉ c ầ n c ó a n h n ơ i đ â u e m c ũ n g s ẽ t ì m đ ế n