MỘNG & THỰC!!

1.5K 103 17
                                    

- Dường như gần đây ta đã không còn mơ thấy giấc mộng khi trước nữa. Có những đêm chợt giật mình tỉnh giấc, lưng ta ướt đẫm mồ hôi lạnh của chính mình. Ta biết, ta chưa bao giờ ngừng mơ thấy Tỳ Mộc nhưng khi ta thức dậy, mọi thứ còn tồn tại trong đầu ta chỉ là những mảnh kí ức hỗn loạn...

Theo bản năng, ta cảm thấy ta thật sự đã quên mất đi một việc gì đó rất quan trọng....

Từ lúc Tỳ Mộc biến mất, chiếc chuông đồng của hắn đã không còn vang lên bất kỳ âm thanh nào nữa....

Đó là một ngày mưa lất phất, ta đang trên đường đi đến gốc hoa đào cũ ngồi nhâm nhi rượu. Lúc đi ngang phòng Seimei thì nghe thấy tiếng bàn luận ồn ào của hắn cùng Hiro. Từ trước đến nay ta đều không có hứng thú với việc nghe lén câu chuyện người khác, chỉ lần này là riêng biệt, ta nghe thấy bọn họ nhắc đến Tỳ Mộc....

Ta liền thu lại khí tức của mình, lặng lẽ đứng ở nơi góc khuất của cánh cửa...

- Seimei, ngươi không định nói sự thật với Tửu Thôn?

- Chuyện này cứ để thuận theo tự nhiên đi...

- Làm như vậy là không công bằng với Tỳ Mộc!!!

- Ta biết. Tuy nhiên trừ cách này ra chúng ta đâu còn cách nào khác. Tình huống lúc đó ngươi cũng thấy rõ mà...Thêm nữa, việc phong ấn kí ức này, chính bản thân Tửu Thôn cũng vô thức chấp nhận...

- Seimei, nhưng việc Tỳ Mộc đã chết....

Những câu nói sau của bọn họ, ta đã không còn nghe vào được bất kỳ một lời nào, trong đầu ta chỉ còn vang vọng những từ...

"Phong ấn kí ức? Ta sao? Ta chấp nhận phong ấn kí ức? Còn nữa, Tỳ Mộc thật sự đã chết, không phải là biến mất?"....

Ta quay đầu bước về một hướng khác. Tốc độ dưới chân càng lúc càng nhanh, hiện giờ, có thể giải đáp toàn bộ thắc mắc của ta cũng chỉ có một người - Yaobikuni...

Trên đường ta gặp được Hoang và Liên từ xa đi đến, nhìn hai người vai kề vai, cười đùa với nhau, Hoang nghiêng người nói gì đó bên tai Liên, mặt Liên liền đỏ ửng, nhẹ cuối đầu nhìn xuống đất, bên môi chưa từng mất đi nụ cười...

Ta thật có chút ghen tỵ. Khi xưa, ta với Tỳ Mộc cũng đã từng sánh vai như thế...

Liên nhìn thấy ta liền ngẩng đầu, mỉm cười chào, ta chỉ gật nhẹ đầu đáp lại sau đó tiếp tục bước đi. Trong đầu ta chỉ muốn tìm kiếm đáp án mà mình muốn và...có một chút, không muốn ở lại đây gặm thêm miếng cẩu lương nào....

- Sắc mặt của Tửu Thôn không được tốt lắm, có chuyện gì xảy ra sao?

- Mặc kệ hắn! Liên, em đừng có cả ngày đều lo chuyện thiên hạ, hắn từng là quỷ vương nên chả ai điên mà chọc đến hắn đâu!

- Anh nói cũng đúng, nhưng dù sao cũng ở cùng liêu với mình mà....

Mọi khung cảnh từng chút, từng chút một lướt qua, tốc độ dưới chân ta lại càng lúc càng nhanh hơn. Cuối cùng ta cũng đến được phòng của Yaobikuni....

Tay ta chưa kịp gõ thì cô ta đã ra mở cửa, giống như việc hôm nay ta đến tìm đã nằm trong dự đoán của cô ấy. Nói đến Yaobikuni, trong bốn âm dương sư thì cô ta là người đáng sợ nhất. Đừng nhìn hình dáng của cô ta chỉ như vừa đôi mươi, thật ra cô ta đã là quái vật nghìn tuổi, bất lão bất tử. Lúc nào trên mặt Yaobikuni cũng nở nụ cười nhẹ, nhìn thoáng qua có cảm giác thật thân thiện nhưng ta lại không thể đoán được cô ta đang nghĩ những gì. Nói tóm lại, cô ta là một người rất nguy hiểm, ta và Tỳ Mộc không hẹn mà cùng đồng ý nên tránh cô ta càng xa càng tốt....

[ Âm Dương Sư ] Những Câu Truyện Về Cặp Đôi Quỷ Vương Và Quỷ Tướng - Tửu TỳNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ