Chương 2: Tấm thiệp màu vàng

22 1 0
                                    

Để chúc mừng cô Hall sắp sinh em bé, Jessica đem tới một bó hoa lớn từ cửa hàng hoa của bố mình. Chỉ cần nhìn qua cũng biết nó đã bứng tạm một bụi hoa nào đấy trong vườn rồi cứ thế gói phần cuống của chúng lại mà thôi.

Sao cũng được. Tôi chả quan tâm. Tôi đã tìm được một tấm thiệp sáng màu có trang trí hoa hồng vàng ở hiệu sách. Và một bức tranh đầy hoa hồng chắc chắn sẽ không bị héo úa chỉ sau một tuần. Tôi nghĩ đây chính là cách để mình nói xin lỗi với cô Hall vì đã liên tục gây rắc rối suốt thời gian qua.

Max đưa món quà của mình cho cô Hall. Cậu ta tựa người vào ghế, đan hai tay sau đầu trong lúc cô mở món quà. Món quà của cậu ta là bỉm em bé. Tôi nghĩ cậu ta đã hi vọng rằng cô Hall sẽ phản ứng theo cách tiêu cực nào đó đến khi thấy cô vui vẻ với món quà, Max đã thất vọng đôi chút.

Max thích gây sự chú ý. Cậu ta thích cả tiệc tùng nữa. Ngày nào cậu ta cũng hỏi cô Hall về việc tổ chức một bữa tiệc. Cuối cùng thì hôm nay Max cũng được toại nguyện.

Khi cô Hall kéo tấm thiệp của tôi ra khỏi phong bì, cô không đọc to nó lên như những món quà khác. Cô có phần ngập ngừng, và tôi nghĩ chắc cô rất thích nó. Điều đó khiến tôi thấy tự hào, thứ cảm xúc ít khi tôi cảm nhận được.

Hiệu trưởng của chúng tôi, cô Silver, nghiêng người sang nhìn. Tôi cho rằng, cuối cùng thì tôi cũng sắp nhận được một lời khen. Nhưng thay vào đó, cô cau mày và ra hiệu cho tôi đi ra cửa.

Shay nhổm dậy và nhìn với theo. Nó cười lớn và nói, "Thế giới trở nên ngu ngốc hơn bội phần mỗi lần Ally Nickerson mở lời."

"Shay. Ngồi xuống." cô Hall nói, nhưng đã quá muộn. Không ai có thể làm cho âm thanh quay ngược lại được. Đáng ra tôi phải quen dần với những lời nói kiểu như vậy, nhưng mỗi lần như thế, tôi vẫn cảm thấy mình đang bị ai đó cắt đi một chút lòng tự trọng.

Trong khi Shay và Jessica đang cười nhạo, tôi lại nhớ tới lúc chúng tôi mặc đồ hóa trang giống nhân vật trong cuốn sách yêu thích vào ngày Halloween tuần trước. Tôi chọn hóa trang thành Alice ở xứ sở Thần tiên - cuốn truyện ông ngoại đã đọc cho tôi nghe cả tỷ lần. Shay và "người hầu" của nó, Jessica, gọi tôi là Alice ở  xứ sở Thần kinh suốt cả ngày hôm đó.

Tôi đang mải mê hồi tưởng thì Keisha bước tới chỗ Shay và nói, "Sao mày cứ thích nhúng mũi vào chuyện của người khác thế nhỉ?"

Tôi thích Keisha. Cô ấy rất thẳng tính. Còn tôi lúc nào cũng sợ sệt.

Shay quay lại với ánh nhìn sắc lẹm, như thể nó đang sẵn sàng đập chết một còn ruồi vậy. "Thế đây là chuyện của mày chắc?" nó hỏi.

"Đúng đấy. Tao không liên qua, nhưng nó có bao nhiêu phần trăm là chuyện của mày thì ... cũng có bấy nhiêu phần trăm là chuyện của tao." Keisha đáp lại.

Shay tức tối thở hắt ra. "Đừng có nói chuyện với tao nữa."

"Đừng có hành xử hèn hạ nữa." Keisha đáp lại, hơi rướn người về phía Shay.

Max xắn tay áo và vươn người qua bàn của cậu ta. "Ồ, sắp có đánh nhau rồi nè." cậu ta nói.

"Không có cuộc đánh lộn nào sắp xảy ra hết." cô Hall nói.

Con cá trên cây. - Lynda Mullaly Hunt.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ