Chương 16

238 6 0
                                    

Hai người ngừng lại ở đó.

Lâm Lục Kiêu không chìm vào hồi ức nữa, nhìn hai người đang đứng ở cửa, có người cảnh sát đi qua anh, cách quá xa, nghe không rõ lắm, anh lẳng lặng nghe, đôi lúc liếc nhìn người nào đó.

Trong ánh mắt kia thâm trầm run rẩy có chút giật mình.

Người nọ nói xong, Lâm Lục Kiêu vỗ vỗ vai anh ta, khó có được cong khóe miệng: "Cảm ơn." Sau đó nhấc chân đi hướng ngược lại, người phía sau lại hướng về phía bóng lưng anh kêu: "Lục Kiêu, ngày mai đến nhà tôi ăn cơm, Tiểu Tứ cũng tới, chúng ta đều đã đã lâu không gặp rồi."

Lâm Lục Kiêu nói được, sau đó lập tức đi qua bọn họ, dừng lại trước mặt hai người, liếc mắt, đưa tay kéo Lâm Khai đang ở trên lưng Nam Sơ tới ghế tựa phía sau thả xuống, khom lưng, chống lại ánh mắt Nam sơ.

"Đánh nhau?"

"Đua xe?"

"Ngại sống lâu quá? Hả?"

Khi nói chuyện anh hơi hơi híp híp mắt, đuôi mắt nhếch lên, ánh mắt tràn đầy cảnh cáo, rất nguy hiểm.

Giờ phút này Nam Sơ thật muốn treo Lâm Khai lên đánh một trận, chẳng thế thì hiện tại cô đã cùng người trước mặt này đang ngồi ăn cơm rồi.

Lâm Khai từ trên ghế đứng lên, "Anh... Chúng em..."

Lâm Lục Kiêu đứng thẳng, liếc nhìn cậu ta một cái, ánh mắt ý bảo cậu tiếp tục nói hết, thập phần kiên nhẫn bày tỏ - - hai người làm sao vậy? Lại còn không nói?

Tình cảm anh em bọn họ trước đến nay rất tốt, bởi vì cha mẹ bận rộn công việc, từ nhỏ Lâm Khai đã cực kỳ ỷ lại vào Lâm Lục Kiêu, lúc nhỏ khi có chuyện gì thì cũng gọi "Anh ơi", "Anh ơi".

Mới trước đây trong con hẻm nhỏ có một quán ăn nhỏ, làm bánh gạo nếp đặc biệt ngon, khi đó Lâm Thanh Viễn không cho hai người bọn họ ăn quán ven đường, Lâm Khai thèm ăn mỗi ngày quấn lấy anh trai, Lâm Lục Kiêu lén lút dẫn cậu ra ngoài ăn, kết quả ăn xong về nhà thì bị đánh, bởi vì cậu ăn vụng đã quên chùi mép.

Khi đó vì để không bị hoài nghi, Lâm Lục Kiêu mua cho cậu xong lập tức về nhà trước, người ta ăn vụng xong đều phải lau miệng, nhưng đứa em này ăn xong cũng không lau miệng vừa về nhà bị Lâm Thanh Viễn thấy được.

Hai anh em này, một thông minh một ngu ngốc, người lớn trong nhà thường xuyên lấy hai người bọn họ ra so sánh, thường hay nói là, "Lục Kiêu, con phải chăm sóc em thật tốt, đứa nhỏ này không được thông minh đâu."

Lâm Khai ngu ngốc toàn bộ mọi người trong ngõ nhỏ đều biết, mà thân thể lại yếu ớt, đánh nhau lại đánh không lại người ta, tính tình lại xấu, nhưng bởi vì còn nhỏ, bị Lâm Thanh Viễn dung túng, lúc này mới dưỡng thành tính tình công tử thiếu gia.

Từ trước đến nay Lâm Thanh Viễn đối với Lâm Lục Kiêu có hi vọng cao hơn nhiều so với Lâm Khai, mà Lâm Lục Kiêu bình thường đã quen hay nghịch ngợm gây sự cà lơ phất phơ, nhưng gặp phải chuyện này, phản ứng của anh so với bất luận kẻ nào đều nhanh hơn, cũng gánh vác được.

Lâm Thanh Viễn vẫn hay nói với Lâm Lục Kiêu, "Con gánh vác nhiều, em con mới có thể sống tốt."

Lúc đầu anh không hiểu vì sao muốn anh làm nhiều hơn Lâm Khai, đôi lúc cũng sẽ cảm thấy "Ghen tị", về sau mỗi khi Lâm Khai sinh bệnh phát sốt, Lâm Lục Kiêu bỗng nhiên hiểu rõ thế giới này là công bằng.

(Re-up) Người đàn ông bước ra từ ngọn lửa - Nhĩ Đông Thỏ TửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ