“Hỷ Nghiên , ta cũng vậy, ta thật lòng yêu ngươi…”
Vì sao em lại yêu tôi? Vì sao cũng khiến cho trái tim tôi chỉ có một mình bóng hình em? Vì sao tôi lại là nữ tử? Vì sao vậy?
Chưa bao giờ tôi thấy mặc cảm về ngoại hình của mình như lúc này. Giá mà tôi cao lớn, giá mà tôi đen hơn một chút, giá mà…
Tôi có muốn ước mình thành một nam tử không? Hình như tôi không muốn! Tôi chưa bao giờ nghĩ tới cả. Tôi chỉ muốn là chính tôi – là An Hỷ Nghiên, trước mặt Chính Hoa với thân phận thực sự của mình.
Nhưng như vậy liệu có được không? Hai người con gái yêu nhau, trong thời buổi bây giờ đâu thể được chấp nhận? Chính Hoa là quận chúa, là con của Tướng quân, là cháu ruột của Hoàng Đế… làm sao tôi dám khiến nàng bị người đời dị nghị đây?
“An công tử, mấy ngày nay ngài với quận chúa… có chuyện gì sao?”
Mạch Ly tuy đã thân quen với tôi, cũng chẳng còn giữ lễ độ như trước nữa, nhưng đại khái cô nàng vẫn e ngại thân phận giữa hai người. Tuy cùng là người làm trong phủ, nhưng tôi đã được mọi người mặc định xem là tâm phúc của Vương gia. Nhất là sau vụ án oan nhà họ Kim, hầu hết mọi người đều nhìn tôi với con mắt nể phục thêm mấy phần.
Dù ở thế kỷ 21, tôi cũng hay được mấy bạn nữ sinh nhìn chòng chọc với ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng rõ ràng là tôi vẫn không thể quen được. Tôi tuy diễn trên sấn khấu là nam nhân vật phụ luôn được yêu thích nhất, nhưng dẫu sao tôi vẫn là con gái a
“Không sao.” Tôi vỗ vỗ xuống mặt đất bên cạnh mình, nói: “Ngươi ngồi xuống đây đi, đứng vậy không mỏi chân hả?”
Mới sáng sớm tôi đã ngồi phệt mông trên bậc thềm đẫn vào khách sảnh, mơ màng nhìn gia nô tất bật đi lại quét dọn, chuẩn bị bữa sáng… Ai ngang qua tôi cũng tươi cười chào hỏi, còn đầu óc vốn đã treo ngược cành cây của tôi chỉ gật đầu phản xạ lại trong vô thức.
Cho tới khi nắng đã phủ đầy sân, trườn lên thềm đá nơi tôi ngồi, tôi mới phát hiện ra Mạch Ly đã đứng sau tôi từ lúc nào. Cả hai cứ im lặng như vậy, trong lòng mỗi người đuổi theo một suy nghĩ riêng.
“Aish, ta thực không có tiền đồ mà.” Tôi dạng chân, gục mặt xuống đầu gối mà lẩm bẩm, “Đúng là vô tích sự quá a.”
Mạch Ly cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ mỉm cười: “Ngài tài giỏi như vậy, sao lại tự nói mình vô dụng chứ?”
“Ngươi thử nói xem, nếu che giấu một bí mật cực kỳ khủng khiếp, nói ra sẽ khiến đối phương buồn lòng, thậm chí có thể… rất có khả năng không muốn liên quan đến nhau nữa.” Đến đây, trái tim tôi như thắt lại, giọng nói càng ngày càng yếu ớt, “Thì có nên nói ra không?”
Cơn gió nhẹ thoảng qua đem theo những cánh hoa nhài tản mát trong không gian, uyển chuyển cùng mùi hương thanh khiết trước khi nhẹ đáp mình xuống mặt đất trước mặt chúng tôi.
Mồ hôi lấm tấm trên trán cùng đôi mắt mở to nhìn tôi rõ ràng đã không che đậy được sự chấn động của Mạch Ly. Cô nàng cụp mắt, khẽ thở dài đáp: “An công tử, tuy nô tỳ không biết ở tình huống như vậy, người trong cuộc sẽ cảm thấy ra sao…” Ngập ngừng một lát, nàng ta mới nói: “Nhưng vẫn cứ nên là nói sự thật. Nói ra, biết đâu sẽ có cơ hội… cơ hội đến với nhau?”
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chính Hoa Ta Yêu Nàng] (CV) [Hoàn]
UmorLà ngược về quá khứ này là fic mình cover lại nha