CHƯƠNG 19 : Chính Hoa, Ta Yêu Em

563 28 1
                                    

Khi tôi tỉnh lại trời vẫn còn tối đen như mực, vẩng trăng sáng vẫn treo trên khóm cây.

Đầu đau như búa bổ, tôi loạng choạng ngồi dậy day day hai huyệt thái dương. Mất một lúc để nhướn đôi mi nặng trĩu, tôi mới vô cùng chậm rãi đảo mắt nhìn quanh.
Là phủ tướng quân. Chính là điều tôi không dám nghĩ, lại đang ở trong phòng của Phác Chí Huân.

Dòng ký ức như cơn lũ bỗng nhiên ùa về, sống lưng tôi một trận lạnh lẽo. Nhìn bộ y phục mới tinh trên người, tôi khẽ siết chặt nắm tay. Dù biết sẽ có ngày này, nhưng tôi không ngờ thời điểm này mình vẫn còn sống, lành lặn mà không phải bị băm vằm xác ra từng mảnh.

Tôi lảo đảo bước xuống giường, run rẩy rót một chén trà trên bàn đã nguội ngắt. Cảm giác mát lạnh chậm rãi đi xuống vòm họng, xua tan cái bỏng rát ban nãy, cũng như khiến tôi tỉnh táo trở lại nhiều hơn.
Đẩy cánh cửa phòng của Phác Chí Huân, tôi thở dài đưa mắt nhìn ra lương đình xa xa. Bóng dáng nam nhân vẫn trong trang phục xuất trận, đang ngửa cổ tu từng vò rượu lớn. Dưới chân đã không biết bao nhiều vò rỗng bị đập nát, ánh trắng vằng vặc rọi lên khuôn mặt tuấn tú kia một vẻ đau thương.
“An Hỷ Nghiên, ngươi giỏi thật.” Dù không quay đầu lại, nhưng Phác Chí Huân hiển nhiên vẫn biết sự xuất hiện lặng lẽ của tôi.
Tôi không tới gần, chỉ cúi đầu đứng sau bóng lưng anh. “Thực xin lỗi…”

Không gian rơi vào tĩnh lặng, lại khiến tim tôi như vỡ ra ngàn mảnh. Khi tôi nghĩ Phác Chí Huân sẽ mãi ngồi uống rượu như vậy, thì giọng nói của anh lại vang lên: “Muội ấy… đã phát hiện từ khi nào?”
Bàn tay tôi đã siết chặt đến mức trắng bệch, tôi chỉ biết chậm rãi đáp lời: “Ngay từ thời điểm đầu tiên quen biết.”

Phác Chí Huân không nói gì, chỉ ngửa cổ uống rượu. Từng dòng rượu chảy qua yết hầu của nam nhân, làm ướt bộ áo giáp bị tôi làm cho dơ bẩn vẫn mặc trên người.
“Ngươi nghĩ chúng ta đều là lũ ngốc, bị ngươi lừa gạt hay sao?”
Tôi chưa từng nghĩ đến viễn cảnh hai người sẽ bình tĩnh nói chuyện như thế này, nên việc mà tôi có thể làm chỉ là cúi đầu thừa nhận mọi điều Phác Chí Huân nói.
“Nữ nhân với nữ nhân, sao lại có thể… Loại tình cảm này, ngươi có hiểu là không thể nào chấp nhận?”
“Vì sao giữa hai nữ tử lại không thể có tình yêu?” Tôi ngẩng đầu, cảm thấy đôi môi mình bắt đầu run rẩy, “Ta đối với Hoa nhi là thực lòng, chưa từng bao giờ lừa dối…”
“Thật lòng? Vì ngươi làm cho muội ấy mù quáng, đã không còn phân biệt được đao lý nữa rồi!”


Phác Chí Huân bỗng dưng quay người lại mà gầm lên ngắt lời tôi. Khóe mắt anh đỏ ngầu, có lẽ vì rượu, cũng có thể vì kiềm chế ý định giết tôi.
“Nàng ấy không bao giờ muốn cùng ta nói đạo lý. Thực sự ban đầu ta đã thấy mình rất sai, có lẽ con đường chúng ta chọn chưa bao giờ đúng.” Tôi thẳng thắn nhìn vào đôi mắt đầy tia đau đớn của Phác Chí Huân, lòng cũng mang theo bao thương tâm, “Nhưng rồi một ngày, nàng cho ta nhận ra, tình yêu thì chẳng có gì là sai trái cả. Nếu có sai thì chúng ta vẫn muốn thử, thử một lần được hạnh phúc, thử một lần được đau đớn, thử một lần được cùng nhau trải qua sinh tử hiểm nguy… Dù chỉ là một khắc được bên nhau, nhưng đều thành những ký ức đáng trân trọng nhất.”

[Chính Hoa Ta Yêu Nàng] (CV) [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ