Chương 5: Lần đầu gặp mặt

3.8K 114 0
                                    

  Lê Thấm vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng dần lên của nàng, rồi phân phó với Bích Chi:

"Đến chỗ La Tĩnh Hàm và Lê Vũ Hi, nói ta vừa rồi uống hơi nhiều rượu, đầu óc lúc này có chút không tỉnh táo nên đã nghỉ ngơi rồi. Về chuyện các nàng ấy muốn xem Minh Nguyệt Châu, bảo là ngày khác ta sẽ chọn ngày để mấy người ấy tiến cung vào xem. Đúng rồi, ngươi nhớ bẩm một tiếng với mẫu hậu ta, miễn cho mẫu hậu phải lo lắng."

"Dạ." Bích Chi tuân mệnh, cầm theo đèn lồng, quay trở lại điện Quỳnh Lang.

Bích Chi rời đi, chỉ còn Nguyệt Dung tiếp tục cầm đèn dẫn đường. Nguyệt Dung đi được non nửa bước lại phát hiện công chúa căn bản không hề có ý muốn đi, vì vậy non nửa bước lập tức thu trở về, nàng cúi đầu đến bên cạnh Lê Thấm.

"Đi sang bên này." Tay Lê Thấm chỉ về phía một con đường khác, khóe môi cong lên, hai mắt mê hoặc, xung quanh ánh trăng tràn ngập càng làm đôi mắt đẹp như chứa thêm ngàn vạn tia sáng.

Nguyệt Dung nhìn theo hướng ngón tay ngọc chỉ, bên tai vang vọng tiếng đàn du dương, trong lòng đã đoán được tám chín phần ý định của công chúa. Nhớ lần trước công chúa nói lời mạo phạm với quốc sư, Nguyệt Dung vốn định khuyên công chúa đừng đi nhưng nàng dù sao cũng chỉ là hạ nhân, ở dưới mái hiên nhà người, công chúa cũng không phải là người không biết đạo lí, nhất định người sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng. Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyệt Dung kiên định hơn không ít.

"Các ngươi trở về cung trước, canh bên ngoài cửa cung, nếu có người tìm ta, nói hôm nay ta uống say đã sớm đi ngủ." Lê Thấm chỉ để lại hai tên thái giám khỏe mạnh, còn lại đều cho lui về cung.

"Công chúa yên tâm, nếu có gì xảy ra, nô tài cũng ứng phó được." Một tiểu thái giám nhanh nhảu trả lời. Lê Thấm nghe xong vừa lòng gật đầu.

Mọi người đều đang ở điện Quỳnh Lang, đương nhiên các cung nữ, thái giám cũng tập trung hết ở đấy, bưng trà, dâng đồ ăn. Nên dọc đường đi, Lê Thấm gặp rất ít hạ nhân tạp vụ.

Lê Thấm đi theo tiếng đàn, âm thanh réo rắt phát ra ngày càng rõ ràng, Lê Thấm cảm thấy cả người thư thái hơn nhiều. Đây là lần thứ hai nghe được,khóe miệng Lê Thấm cong lên. Cái khác không bàn đến, tiếng đàn này thật đúng là dễ nghe, so với tài nghệ của thiện cầm Nhu phi còn cao hơn mấy phần.

Quả nhiên là tiên âm, trong lòng Lê Thấm thở dài, ban đầu vốn có chút choáng váng hồ đồ, nghe tiếng đàn này càng làm cho nàng cảm thấy say mê, tưởng chừng muốn ngất đi. Nàng dường như bị đưa đến một nơi giăng đầy mây, tiên âm văng vẳng.

Sau nhiều khúc uốn lượn quanh co, rốt cục Lê Thấm cũng tìm được cửa cung Tuyệt Trần.

Bên ngoài cửa cung treo hai đèn lồng đỏ mới tinh, chắc hẳn luôn có người thường xuyên đổi mới. Cửa hé ra một khe hở, ánh đèn sáng rực chiếu rõ cả cánh cửa nhưng lại không chiếu đến khe hở này.

Lê Thấm yên lặng nhìn qua khe hở, màu đen như lốc xoáy, quỷ bí mà lại mang theo lực hấp dẫn thật lớn, dụ dỗ nàng tới gần, tiếng đàn không biết đã ngừng lại từ lúc nào, dư vị của nó vẫn văng vẳng bên tai nàng.

Lê Thấm chậm rãi vươn tay, hướng đến khe hở kia.

"Công chúa!" Nguyệt Dung bỗng nhiên kêu lên khiến Lê Thấm giật mình hoảng sợ lập tức rụt tay lại, tâm cũng theo đó rụt lại.

"Công chúa, để nô tỳ gõ cửa xem." Nguyệt Dung nhỏ giọng nói. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực của công chúa vì câu nói vừa rồi chuyển trắng vài phần, Nguyệt Dung sợ công chúa nổi giận, vội vàng giải thích:

"Nô tỳ sợ công chúa trực tiếp đi vào như vậy, có thể đường đột quốc sư đại nhân, không khéo quốc sư đại nhân còn khó chịu mất hứng nữa."

Trong cung đồn rằng quốc sư rất ít khi ra khỏi cung Tuyệt Trần, tuy người tựa như tiên nhân nhưng tính tình cũng rất quái dị. Mà phần lớn kỳ tài dị sĩ trên đời đều có chút kì quái, Nguyệt Dung cảm thấy nên chú ý tới vấn đề này.

Lê Thấm khinh thường liếc mắt nhìn nàng, "Nếu ta thực sự để ngươi tới gõ cửa, ngươi nghĩ quốc sư còn có thể gặp ta sao?"

"Ý công chúa là?" Mắt Nguyệt Dung mở lớn. Chủ tử, ngài sẽ không...

"Đương nhiên là vụng trộm đi vào. Cho dù có bị đuổi ra cũng vẫn có cơ hội nhìn mặt." Cánh môi Lê Thấm cong lên, cười tủm tỉm nói.

Nguyệt Dung há mồm, không biết nên nói cái gì.

"Các ngươi không cần ở ngoài cửa, nhìn thật phiền phức. Tìm chỗ nào đó mà ngồi, ta vào bái phỏng quốc sư một chút sẽ ra ngay." Ánh mắt Lê Thấm đảo qua mấy người đứng sau, giọng nói to hơn, tâm tình có vẻ rất tốt.

"Dạ." Mọi người lên tiếng trả lời, rất nhanh đã ẩn vào bóng đêm.

Lê Thấm quan sát cánh cửa màu son ngay trước mắt, chắp tay sau lưng, lắc lư thong thả từng bước tiến tới, quay đi quanh lại vài vòng. Không biết nhớ ra chuyện gì, cước bộ dần dần chậm lại, sau đó đột nhiên vỗ tay, vừa lòng nở nụ cười.

"Công chúa định làm gì?" Nguyệt Dung đứng đằng sau một gốc cây đại thụ hỏi hai tiểu thái giám An Vinh và Chu Thái.

An Vinh nghiền ngẫm nói: "Chắc người đang nghĩ khi gặp quốc sư thì nên nói cái gì."

Nguyệt Dung nghe xong, đồng ý gật gật đầu.

Lê Thấm quay người, chậm rãi tiến lại gần khe hở, năm ngón tay sờ lên mặt cửa bằng phẳng.

Cánh cửa màu son lạnh giá truyền cảm xúc lạnh lẽo lên toàn thân nàng, gây cho nàng một thứ cảm giác kì quái. Lê Thấm hé miệng, hàm răng cắn lên môi dưới, hé một con mắt qua khe hở nhìn vào trong, cả người đều dán lên mặt cửa.

Nhìn đến đây, mấy người Nguyệt Dung nhất thời ngẩn ngơ. Khổ cực cho tiểu công chúa nhà nàng suy nghĩ cả buổi, cuối cùng nghĩ ra cách nhìn lén?

Lê Thấm nép sát vào cửa, con mắt đảo qua vài vòng, chỉ nhìn thấy giữa sân rộng có một bộ bàn ghế bằng gỗ, trên bàn đặt một cây đàn cổ nhưng xung quanh bàn lại không hề có bóng người. Lê Thấm rùng mình một cái, cảm giác lành lạnh từ sau lưng lan tỏa đến gáy.

(HOÀN) Mưu Sắc - Dạ Chi DạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ