Chaeyoung cùng Mark trở lại phòng bệnh, nhìn thấy Tzuyu ở bên trong, Chaeyoung cảm thấy rất kỳ quái, vừa mới cùng Mark gặp nhau dưới lầu, quay qua quay lại thì biến mất tiêu, giờ lại nhìn thấy ở trong này.
“Này? Chou tổng, cô tới bằng cách nào vậy, vừa ở dưới lầu bây giờ xuất hiện chỗ này, bay hay sao mà nhanh vậy?” Chaeyoung nói giỡn với Tzuyu.
Tzuyu nhìn Mark và Chaeyoung liếc mắt một cái, cũng không hé răng. Chaeyoung thấy Tzuyu không quan tâm chính mình, cảm thấy rất không thú vị, xoay người dùng giày cao gót đá chân Mark hỏi :
“Này, anh thấy cô ấy đi lên đây sao?”
Một cái động tác nhỏ vô tình, Chaeyoung cảm thấy thực bình thường, không dùng tay thì dùng chân, không coi ai ra gì hỏi.
Mark giống bị kim đâm mông, vội vàng nói :
“A, hình như thấy được”
“Thấy sao không nói cho tôi biết”
“Có người đi vào phải báo cáo cho cô hay sao”
“Hứ, nếu anh thấy được, thì nên nói cho tôi biết, đừng làm như cái gì cũng không thấy” Chaeyoung còn chưa nói xong liền nhìn thấy Tzuyu đứng lên, hướng Momo gật gật đầu liền chuẩn bị rời đi.
“Đi nhanh như vậy làm gì, cô không ngồi thêm chút nữa sao” Chaeyoung thấy Tzuyu ngồi chưa nóng ghế, vội vàng kêu lên.
“Tôi không rảnh như cô” Nói xong nhìn Mark sau đó xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
“Cô nói rõ ràng lại nha, cái gì bảo tôi thực rảnh rỗi” Chaeyoung vừa kêu to vừa đuổi theo.
Sana nhìn Chaeyoung đuổi theo Tzuyu đi ra ngoài, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói :
“Tzuyu yêu thầm Chaeyoung, nhưng lần nào cũng bị cậu ấy trêu cợt”
Momo nhìn Sana chậm rãi nói :
“Sana, cô có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi”
Mark cùng Sana kinh ngạc nhìn Momo, mọi người đều che dấu tốt như vậy, mà vẫn làm cho Momo nhìn ra một ít.
Sana nhìn thoáng qua Mark, Mark hướng Sana gật gật đầu, dù sao sớm hay muộn gì Momo cũng biết, biết sớm một chút sẽ có thời gian chuẩn bị tâm lý.
Sana thấy Mark cũng đồng ý, quay đầu nhìn Mark nói :
“Kỳ thật Mina gặp chút chuyện”
Tuy rằng Momo đã sớm đoán được Mina có việc, mọi người mới có thể hợp lực gạt cô, nhưng mà thật sự nghe thừ miệng Sana nói ra, trái tim vẫn bị đả kích không nhỏ.
“Cô ấy bị làm sao?”
“Mất trí nhớ” Sana đơn giản sáng tỏ nói.
Momo nhíu nhíu mày hỏi :
“Cái gì cũng không nhớ rõ sao?”
“Không, bác sĩ nói là mất trí nhớ cục bộ”
“Cục bộ?” Momo khó hiểu nhìn Sana hỏi.
“Đúng, chính là quên đi một giai đoạn nhất định”
Momo có dự cảm không hay hỏi :
“Quên tôi sao?”
Sana nhìn biểu tình của Momo, có chút không đành lòng nhưng vẫn là tiếp tục nó :
BẠN ĐANG ĐỌC
[MOMI - COVER] TỔNG TÀI LẠNH LÙNG, CHỜ EM NÓI YÊU TÔI !
FanficEditor : Luvis1991 Tình trạng : 56 chương (hoàn) Đã được sự cho phép của editor...