Oneshort : Giáng Sinh Trắng

94 7 2
                                    

Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là vào ngày giáng sinh năm em 13 tuổi. Hôm đó tuyết rơi, một giáng sinh trắng đúng nghĩa, mọi người trên đường phố tưng bừng đón giáng sinh bên nhau, trong khi đứa mồ côi là em chỉ có thể lủi thủi trong một con hẻm nhỏ ăn bờ ở bụi sống qua ngày nhìn ngắm ánh đèn cùng cái không khí lạnh thấu xương. Em đã nghĩ mình sẽ chết vào giáng sinh năm đó, nhưng anh đã đến bên em, bộ dạng trẻ con nhưng em chắc anh lớn hơn em rất nhiều, trao cho em nghị lực để sống tiếp, cho em biết được hương vị của cuộc sống là như thế nào. Và em...lần đầu tiên có một người bạn là anh

Kể từ ngày giáng sinh đó, anh thường đến chơi cùng em, dạy em những gì anh biết, cho em niềm hạnh phúc vô bờ không từ diễn tả. Reiji Asuna, đó là tên của anh. Lúc anh hỏi tên em, em đã mỉm cười nhẹ mà bảo rằng mình không có tên, anh lại chỉ trao đôi mắt đượm buồn nhìn em. Sau đó lại nói

"Aila! Từ giờ tên của em sẽ là Aila! Được chứ!?"

Anh nở nụ cười ngây ngô nhìn em, và em đã rất vui mừng mà ôm anh thật chặt. Niềm hạnh phúc vỡ oà khi anh đưa tay vuốt ve mái tóc em. "Aila", cái tên này , là món quà đầu tiên em có được. Thật mừng , vì anh là người đầu tiên tặng cho em.

Mùa đông năm đó kết thúc, xuân tới rồi nhưng không khí ở Phần Lan vẫn cứ se lạnh. Hôm nay anh không tới, em đứng cạnh cây thông lớn được đặt ngay giữa phố, nơi hẹn của chúng ta. Em đứng đó, đợi mãi . Người qua đường nhìn thấy em chỉ quăng đôi mắt khinh bỉ nhìn em rồi xì xào to nhỏ, em chẳng quan tâm đến nó, bởi điều khiến em nghĩ đến lúc này chỉ là anh.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng anh cũng tới, bộ dạng mệt mỏi vì chạy nhanh cùng gương mặt hối lỗi của anh cứ khiến cả người muốn cười phá lên, anh thật sự rất ngố đấy.

Bỗng nhiên anh hơi kinh ngạc, đưa tay chạm vào mặt em. Em giật mình một chút, nhưng chẳng là gì so với khuôn mặt lo lắng của anh

"Em đứng đây bao lâu rồi?"

"Ưm...."

Em cũng chẳng thể tìm được câu trả lời, nhìn sang cây cột phía đối diện có chiếc đồng hồ to bản và vận dụng những gì mà anh đã dạy khi nhìn lên đó

"Từ lúc cây ngắn chỉ số 7 đến bây giờ!"

Em không biết gọi nó thế nào, chỉ biết mô tả như thế, anh nhìn xuống phía sau huống mắt đến chiếc đồng hồ đó, cả người hơi giật , anh tự lầm bầm

"Những hai tiếng sao?"

"Reiji? Anh sao vậy?"

Sự chú ý của anh đổ dồn về phía em. Bỗng anh ôm lấy em trong sự ngỡ ngành của em và lời bàn tán từ người ngoài. Vòng tay anh thật ấm, em tham lam rúc sâu vào người anh cảm nhận hơi ấm anh mang lại

"Anh xin lỗi, vì đã bắt em đợi lâu như vậy."

"Ưm ưm"_Em lắc đầu, rời xa vòng tay anh mà nở nụ cười_"Vì Reiji, em sẽ luôn đợi anh, có chết cũng đợi!"

[Gundam Build Fighters ][SE]: Tổng hợp các OneshortWhere stories live. Discover now