Chương 2

320 38 4
                                    

Minho là một người rất tốt, Jisung chưa từng nghi ngờ. Năm cậu vừa vào hội học sinh, chuyện gì cũng không rõ, đều là một tay học trưởng chỉ dạy.
Ban học tập có nhiều việc, năm đó bọn họ phải thức đêm để điền thông tin sinh viên, là trưởng ban, Minho  tự bỏ tiền ra mua thức ăn khuya cùng nước uống cho mọi người. Jisung ngủ muộn, sáng dậy phát hiện áo khoát của anh trên người mình.
Năm đó, lúc ban tổ chức ăn tiệc, cậu tửu lượng không tốt bị chuốc sau, mới uống mấy ly đã bất tỉnh nhân sự, cũng nhờ anh mang cậu về kí túc xá.
Cũng có thể, là vì điều này mà cậu thích anh, ý thức được mình thích con trai.
Jisung lục lọi tủ lạnh nhà Minho kiếm chút trái cây lót dạ, sau đó nằm dài trên ghế sopha, không làm gì nữa. Tình cảm của nửa năm qua đều bị buổi sáng hôm nay phá vỡ, cứ tưởng rằng mình đã tìm được tình yêu thật sự, kết quả phát hiện mình là con khỉ bị người ta quay vòng vòng.
Minho 11:30 mới về, trên tay còn cầm theo hai camen đựng thức ăn khuya. Đem thức ăn để lên bàn, nhìn Jisung.
"Sao thế?"
 Cậu lắc đầu. "Không có gì."
Minho ngồi xuống đối diện cậu hỏi. "Hôm nay em nói bị lừa là sao?"
Jisung cúi đầu xuống hai gối."Đều là do em quá ngốc."
"Báo cảnh sát chưa?"
Jisung lắc đầu. Chuyện này cậu không muốn cho toàn bộ thế giới biết, huống hồ, bọn họ vốn cũng không quen trong cuộc sống đời thực, báo cảnh sát chỉ sợ cũng không làm gì được, chỉ làm cho mọi người chế nhạo. Minho nhìn thấy cậu không muốn nhắc, cũng không hỏi lại, mở camen ra, tách đũa.
"Ăn khuya đi."
Jisung dụi đầu vào ngối lắc đầu."Không muốn ăn"
Minho lắc đầu cười.
"Anh nhớ, em nói thích ăn nhất là thịt bò nướng , đúng lúc hôm nay đi ngang một nhà hàng, thịt bò nướng ở đây không tệ, dù cho không muốn ăn, cũng nếm thử một chút xem."
Nghe thấy thịt bò nướng, Jisung nuốt nước miếng.
"Mau ăn đi, chút nữa là nguội mất. Hơn nữa anh mua về hai phần, mỗi người một phần, nếu không ăn, tí nữa cũng phải vứt."
Cậu ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt tuấn tú của học trưởng. Anh dùng đũa gắp một miếng thịt bò đưa đến trước miệng cậu.
"Há miệng."
Cậu như một đứa trẻ, đợi một lát mới chậm chạp há miệng ăn một miếng thịt bò, mùi vị thật ngon. Anh đưa đũa qua cho cậu.
"Tự mình ăn đi."
Đến lúc này, tiểu Jisung bại trận, cầm lấy đũa.
"Như thế nào, ngon không?"
Jisung miệng nhồm nhoàm, gật đầu nói.
"Ừm, ăn ngon."
Trước đây, hai người cũng thường ra ngoài ăn, vài lần đều là Minho ghé một ít nhà hàng gần trường ăn thử, nhưng không ai đi cùng, sau cậu thường đi ăn cùng anh.
Sau khi Minho rời ban học tập, Jisung thật sự muốn gặp anh, từng cố gắng lấy dũng khí hẹn anh cùng đi.
Ăn khuya xong, Minho chuẩn bị cho cậu đi tắm trước, sau đó tắm sau.
Từ trong phòng tắm đi ra, Minho vừa chà sát tóc vừa nói.
"Ở đây còn chưa dọn dẹp, có chút loạn, em ngủ ở phòng anh, anh ngủ trên sopha."
Cậu vội vã xua tay.
"Không cần đầu, em ngủ ở sopha là tốt rồi."
Minho đem khăn mặt vất lên vai.
"Anh đây cảm thấy ngủ sopha thoải mái hơn giường, thế nào, em dám cướp chỗ anh à?"
Jisung sửng sốt nửa này chưa nói một câu, cuối cùng ngoan ngoan ngủ trên giường của anh. Phòng của học trưởng rõ ràng có thể ngủ hai người, nếu như tình huống bình thường, hai người có thể ngủ chung mà.
Lẽ nào anh ấy biết mình thích con trai? Vấn đề này chợt lóe lên, nhưng sau đó cậu không thèm nghĩ nữa, dù sao nếu anh yêu cầu ngủ cùng nhau, cậu cũng sẽ từ chối, dù sao cũng không giống anh.
Jisung theo thói quen ngủ dậy muộn, tỉnh dậy thì Minho đã mua thức ăn sáng về, chờ cậu ăn.
Ăn sáng xong, Minho rút trong ví tiền ra tờ năm trăm đồng đưa cho cậu.
"Tiền này em cầm dùng trước, thiếu thì nói với anh."
ngẩng đầu hỏi.
"Anh không sợ em gạt sao?"
"Sao lại nói vậy?"
"Xã hội này không phải có nhiều người như thế sao, giả trang thành một thanh niên đàng hoàng, đứng đắn, nhưng lại lừa gạt khắp nơi."
"Xã hội đúng là có người như vậy, nhưng dù sao cũng là số ít, đa số là những người an phận, dựa vào bản thân để kiếm tiền."
Minho cầm tiền lên trước mặt cậu.
"Cầm đi, hôm nay anh không cần chủ trì, sáu giờ là về, bữa trưa em gọi thức ăn bên ngoài, số điện thoại anh để trong ngăn kéo."
Jisung cầm tờ năm trăm, nắm trong lòng bàn tay, cúi đầu.
"Cái này em mượn đỡ, sau này sẽ trả lại cho anh."
Minho một bên dọn dẹp bàn, một bên hỏi.
"Được rồi, em đến đây là để làm việc à?"
Jisung chần chờ nửa ngày.
"Ừm."
Bởi vì hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ bị lừa tình, mục đích tới nơi này làm việc cũng quên mất, học trưởng nhắc đến không kịp phản ứng.
"Em hiện tại không có chỗ ở, nếu không, trước hết em ở chỗ anh đi, dù sao anh cũng có hai phòng, mặt khác phòng ngủ cũng có giường lớn, dọn dẹp một chút là có thể ở."
Jisung mơ màng suy nghĩ một chút, lắc đầu.
"Không cần đâu, công ty có cung cấp chổ ở ký túc xá."
"Công ty nào cũng cho chỗ ở ký túc xá nhưng đều là mấy người cùng ở một căn, có nhiều cái cũng không tiện, hơn nữa, anh ở một mình, đi làm về đến nhà cũng không có ai nói chuyện cùng, giờ có em ... đừng suy nghĩ nữa?"
Jisung lúc đầu từ chối là do sợ quấy rối cuộc sống của anh, mà giờ Minho nói xong, không thể nghi ngờ là đã giải trừ lo lắng của cậu, có chút giống như cố tình nói như vậy.
Cậu không chịu được dụ dỗ, gật đầu.
"Vậy trước hết em ở một thời gian ngắn, tiền thuê nhà em với anh mỗi người một nửa."
"Tiền thuê nhà sau này hẵn tính, tiền thuê nhà nửa năm trả một lần, tháng trước mới đưa."
"...."

{Chuyển ver} StrayKids ~ MinSung ~ Học trưởng, em đói bụng!Where stories live. Discover now