2. Một tên vô lại

578 34 2
                                    

Phó Hằng nhìn theo Anh Lạc , cô đi vào dòng người rồi biến mất hẳn . Anh đứng suy nghĩ mãi , cố gắng nhớ lại những khoảnh khắc trong đầu anh lúc nãy , những hình ảnh đầy mơ hồ , mông lung , mang một ý nghĩa tìm ẩn nào đó . Đang suy nghĩ , bỗng một tiếng gọi vọng từ xa tới cắt ngang dòng suy nghĩ của anh

" Phó Hằng a ca ! " - Một tiếng kêu ngân dài cùng với một giọng điệu ngọt ngào vang lên , anh quay đầu lại nhìn , thì ra tiếng kêu là của Trịnh Hồ Cẩm Tú - học viên trường quân đội mà Phó Hằng đang công tác , nói về người phụ nữ mang họ Trịnh Hồ này thì chỉ có thể tóm gọn ả ta là một tiểu thư đỏng đảnh , xảo và cậy quyền cậy thế . Tính của cô trước giờ vô cùng ngang ngược , không biết kính trên nhường dưới nhưng khi đứng trước mặt Phó Hằng cô ta lại thể hiện một con người thánh thiện , thục nữ

" Cẩm Tú !? À , chào cô , gọi tôi có chuyện gì sao ?" - anh điềm tĩnh nói

" Cũng không có gì quan trọng đâu , tại em thấy cũng đến giờ ăn trưa rồi , anh đã có hẹn chưa ? Nếu chưa đi với em nha , em biết quán món Hàn này ngon lắm đấy " - ánh mắt của cô ta long lanh như tỏ vẻ đáng yêu trước mặt anh

" À thì ra là vậy , tôi không đi đâu , cám ơn cô đã rủ "

" Ơ , nhưng sáng giờ em thấy a ca vẫn chưa ăn gì , hay đi ăn món Trung cũng được ! " - cô ta thay đổi sắc mặt , đôi mày nhíu lại tỏ vẻ khó chịu

" Tôi còn phải sắp xếp giấy tờ , làm báo cáo để nộp cho hiệu trưởng Nhị , ông ấy không thích những người chậm trễ , cám ơn cô đã rủ , tôi xin phép đi trước " - nói rồi anh quay đi mất , cô ta trong lòng rất tức giận

" Ơ kìa ! Nhưng mà ... a ca a ca !"

Khi anh đã đi mất , cô bực tức , dậm một cái thật mạnh cho hả dạ , vừa lúc ấy , Bối La - một cô bạn cùng lớp chạy đến thấy cô bạn mình giận đến xanh mặt , Bối La nhanh miệng hỏi

" Cẩm Tú à , cô sao vậy , ai chọc cô mà mặt mày cô trong tức giận thế ? Mà cô bình tĩnh đi đã , cái nền nhà có tội gì với cô đâu ? Cô dậm một hồi nữa nó sẽ lõm đó " - La La vừa nói vừa cười khúc khích

" Cô nói vậy là ý gì chứ ? Tôi đang bực gần chết đây cô còn đứng đó cười "

" Haha , tôi thì có ý gì được chứ , mà chuyện gì thế , kể tôi nghe nào , biết đâu Lưu Bối La tôi giúp được cô "

" Cô thì giúp được gì chứ ! Cô nói xem , tôi là người thế nào ?"

" Cô á ! Ừ thì là một người xinh đẹp , giàu có , cầm kì thi hoạ đầy đủ !? Mà sao cô hỏi vậy "

" Thật vậy chứ ? "  Bối La gật đầu một cái , ả ta tiếp lời " Vậy mà tên Phú Sát Phó Hằng ấy lại chẳng thèm để ý đến tôi , một người như tôi hiếm có khó tìm , ấy vậy trong mắt hắn chỉ coi tôi như một người học viên bình thường " - ánh mắt cô ta hừng hực như có lửa

" Lại là tên Phó Hằng đó à ? Sao cô cứ mãi thích hắn thế ? Cô đẹp thế này , trong trường không thiếu người theo đuổi cô , hà cớ gì phải như thế ? " - Bối La cười nhẹ nhàng nhưng khó hiểu , xoay nhẹ nhàng chiếc vòng tay

" Cô đúng là không hiểu biết gì cả . Hắn ta gia thế không bình thường , một khi tôi vào được đó , người đời sẽ phải sợ tôi" cô ta nói rồi cười mỉm , nhìn về phía Phó Hằng đã đi qua

" Ý cô là sao chứ !? " - Bối La khó hiểu nhìn Cẩm Tú

" Cô thật là lạc hậu , chuyện về gia thế của Phú Sát tộc chẳng phải cả nước này đều biết sao ? Họ là những người gần như là quyền lực không kém ai "

" Thật chứ !? Mà thôi bỏ qua đi , cô đã làm bài thuyết trình chưa , giáo sư Mạn bảo hôm nay nộp đấy "

" Tôi làm rồi , thôi , đi nhanh , kẻo lại trễ giờ vào lớp " - nói rồi cô nắm tay kéo La La đi vào lớp .

     Phú Sát thị là gia tộc như thế nào mà một khi đã là ngườ của họ thì cả người trong thiên hạ phải run sợ chứ ?
( xin lỗi mọi người nha , chap này không hay cho lắm vì vừa rồi mình mới thi xong nên viết nhăn viết cuội cho kịp deadline , cám ơn mọi người )

Lời hứa thiên mệnh [ Diên hy công lược ] [ Thepromise ] [ Hằng x Lạc ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ