Trong khi hai tên Lư Bảo Bảo và Tí Tẹo dụ Đại Bôn đi nơi khác, Gấu Kiên Cường lén lút tiến lại gần đại sảnh, không may việc đó đã bị Tiểu Ly phát hiện
Tiểu Ly: tên Gấu Kiên Cường này lén la lén lút, không được ta phải đi theo hắn xem sao.
Gấu Kiên Cường vẫn không biết có người theo dõi, hắn từ từ tiến lại gần đại điện. Tới nơi hắn dùng một viên đá bắn thẳng vào ngọc tịnh nguyên đang lơ lửng giữa không trung.
Tiểu Ly thấy vậy liền chạy tới ngăn cản nhưng mọi chuyện đã quá muộn, viên đá bay tới chạm vào viên ngọc. Keng, một âm thanh inh ỏi vang lên, ngọc tịnh nguyên rơi xuống đất, Hồng Miêu Lam Thố bị ánh sáng của ngọc tịnh nguyên đấy ra xa, tứ hiệp thấy vậy liền chạy đến, trên gương mặt người nào người nấy đều tỏ vẻ lo lắng.
Sa Lệ: Hồng Miêu- Lam Thố, hai người có sao không?
Hồng miêu : đệ không sao *khụ khụ* Lam Thố, muội...muội ấy.... đâu...rồi?_ dứt lời chàng thủ lĩnh thất hiệp ngã xuống
Tứ kiếm: Hồng Miêuuuuuu
Đạt Đạt: Đậu Đậu đệ mau tới đây xem tình trạng hai người họ
Đậu Đậu bước tới bên Hồng Miêu- Lam Thố, anh dùng hai ngón tay lần lượt đặt lên cổ tay từng người.
Sa Lệ, Khiêu Khiêu, Đạt Đạt: Đậu Đậu sao rồi, vết thương của hai người đó có nghiêm trọng không?
Đậu Đậu: hazzz vết thương của Hồng Miêu không quá nghiêm trọng nhưng.....
Tam kiếm: nhưng sao? đệ mau nói.
Đậu Đậu: vết thương của Hồng Miêu tĩnh dưỡng vài ngày sẽ khỏi, nhưng Lam Thố do bị một lượng lớn ánh sáng của ngọc tịnh nguyên tác động vào cơ thể nên muội ấy có thể sẽ hôn mê mãi mãi.
Tam kiếm rưng rưng nước mắt: không thể nào, Đậu Đậu đệ là thần y, đệ hãy cứu muội ấy.
Đậu Đậu: đệ không có cách, hic hic, ta là một thần y nhưng thật vô dụng, cả huynh đệ của mình cũng không cứu nổi__chàng vừa nói vừa dùng tay lau hai hàng nước mắt chảy dài trên má.
Bên ngoài, do âm thanh phát ra từ đại sảnh, mọi người nhanh chóng đến xem
Đại Bôn cũng nghe được âm thanh đó, anh liền tức tốc chạy về. Tới nơi, một khung cảnh hết sức bất ngờ đập vào mắt anh, Hồng Miêu- Lam Thố nằm dưới đất, tứ kiếm ai nấy đều rưng rưng nước mắt.
Đại Bôn: có chuyện gì vậy, tại sao Hồng Miêu và Lam thố lại nằm dưới đất, còn mọi người nữa, tại sao mắt lại đỏ như vậy?
Đậu Đậu: huynh còn hỏi sao, không phải đệ kêu huynh canh giữ bên ngoài không để một ai tới làm phiền, tại sao lại để sảy ra chuyện như vậy? Hồng Miêu Lam Thố giờ đang bị thương, Lam Thố có thể mãi mãi không tỉnh lại.
Đại Bôn: đệ nói sao, Hồng Miêu Lam Thố bị thương, tất cả là lỗi tại ta, đáng lẽ ta không nên đuổi theo hai tên lạ mặt đó.
Khiêu Khiêu: Đậu Đậu đệ đừng trách huynh ấy, phải rồi Đại Bôn, huynh nói huynh đuổi theo hai tên lạ mặt, rốt cuộc đầu đuôi câu chuyện như nào, huynh hãy kể lại tường tận sự việc cho mọi người.
BẠN ĐANG ĐỌC
TKAH ngoại Truyện: Ngũ Công chúa Băng Giá Và Truyền Thuyết Băng Tinh Tuyết Liên
Phiêu lưuđây là lần đầu mình viết truyện mong mọi người ủng hộ