Chap 5

1.2K 28 0
                                    

Trước cửa xe chở tân sinh viên “Chị Nguyệt –” Đứng ở ngoài cửa xe, Sở Hạo vẻ mặt ai oán, lòng chua xót. “Lên xe đi!” Lâm Nhật Nguyệt có chút chịu không nổi cậu. “Chị Nguyệt –” Lôi kéo tay Lâm Nhật Nguyệt , Sở Hạo như thế nào cũng không chịu lên xe. “Bíp bíp!” “Nghe tôi nói này bạn sinh viên kia, cậu nhanh chút được không?” Chú lái xe bấm còi ý bảo Sở Hạo nhanh chút lên xe. “Đi lên đi!” “Em…… em……” Sở Hạo vẫn còn lắp bắp không muốn lên xe. “Bíp bíp!” Chú lái xe lại không kiên nhẫn bấm còi. Thật sự là chịu không nổi! Chú lái xe đối với đỉnh xe đảo cặp mắt trắng dã. Từ lúc ông lái xe đi đến đây, tiểu tử này đã tới rồi, sau đó cứ đứng ngoài cửa từ lúc đó cũng không lên xe, lôi kéo cô gái kia không biết ở nơi nào đến diễn mười mấy màn đưa tiễn rồi. (=3= ??) “Thúc giục cái gì chứ! Chờ thêm hai giây nữa sẽ chết à ?” Sở Hạo hỏa lớn quay đầu lại quát chú lái xe. “Hắc! Cậu tiểu tử này, có định lên xe không đây? Không lên thì tôi đi đây a!” “Hạo Hạo, nhanh lên xe, em xem mọi người trên xe đều đang chờ mình em đó!” Lâm Nhật Nguyệt bất đắc dĩ nhìn những cái đầu đang vươn ngoài của sổ xe, nhóm sinh viên mới chính là đang hứng trí dạt dào nhìn bọn họ. “Chị Nguyệt, em sẽ gọi điện thoại cho chị.” “Được rồi” “Chị Nguyệt, khi không phải học em sẽ đến thăm chị.” “Biết rồi.” “Chị Nguyệt, em đi đây!” “Đi nhanh đi.” “Chị Nguyệt, chị cho em ôm một cái được không?” Một chân sải bước xe Sở Hạo xoay người đáng thương hề hề nói. “Được rồi!” Lâm Nhật Nguyệt nhịn xuống xúc động mắt trợn trắng, cũng không phải sinh ly tử biệt nha! “Chị Nguyệt –” Sở Hạo gắt gao ôm lấy Lâm Nhật Nguyệt, còn không quên diễn thêm một màn nữa. Chú lái xe trên xe không khỏi rùng mình một cái, tiểu tử không cần buồn nôn như vậy chứ? “Được rồi được rồi, đi lên đi!” Lâm Nhật Nguyệt tránh ra Sở Hạo đang ôm ấp, đem cậu lôi lên xe, đồng thời nói với chú lái xe,“Chú à, đóng cửa, lái xe!” “Được!” “Rầm!” Cửa xe đóng lại, xe cũng lập tức khởi động. “Haizz!” Cuối cùng tiễn bước , Lâm Nhật Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, xoay người hướng phòng ngủ đi đến. Khi đi qua giảng đường, Lâm Nhật Nguyệt dừng bước. Trước cửa giảng đường có 4 cây bạch quả, tuy rằng niên đại không phải rất dài, nhưng đã được trồng cách đây khá lâu . Khi đến tháng 9 hàng năm, lá cây lại bắt đầu thay đổi. Nhìn nhìn, Lâm Nhật Nguyệt không khỏi nhớ tới hai năm trước ở nông thôn, trước cây bạch quả đã xảy ra một chuyện. Lúc ấy Sở Hạo che ở trước mặt cô nói với người bắt nạt cô– ai còn dám bắt nạt chị Nguyệt của tôi, tôi liền cùng hắn liều mạng! Khẩu khí quyết đoán kia cho đến nay cô cảm thấy ký ức này hãy còn mới mẻ. Lúc Giang Ưu cầm dao hướng về phía cậu, cậu không né ngược lại xoay người ôm lấy cô, cô biết cậu không né là vì không để cô bị thương. Sở Hạo a! Lâm Nhật Nguyệt trên mặt nổi lên một tầng ôn nhu sáng bóng. “Nguyệt Nguyệt, sao lại ở một mình trong này a?” Đột nhiên một thanh âm nam nhân cắt ngang Lâm Nhật Nguyệt trầm tư. Nhìn về phía người tới, là An Trạch – học trưởng sinh viên năm thứ ba “Học trưởng.” Vẻ mặt không tự giác về tới nguyên bản lạnh nhạt. An Trạch nhìn cô nháy mắt biến hóa biểu tình, hoài nghi chính mình vừa rồi có phải hay không nhìn lầm rồi? Anh vừa nhìn thấy trên mặt Lâm Nhật Nguyệt một chút ôn nhu, một chút ôn nhu anh chưa bao giờ nhìn thấy, là nhìn lầm rồi sao? Anh hỏi chính mình. Khi ánh mắt lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Nhật Nguyệt, An Trạch liền cảm thấy cô rất đặc biệt, trên người cô có loại khí chất im lặng lạnh nhạt khiến anh bị hấp dẫn thật sâu . Sau khi cùng cô tiếp xúc, anh phát hiện Lâm Nhật Nguyệt là một cô gái có thể làm cho người ta yên ổn. Cô chỉ cười nhạt một cái sẽ làm người khác có loại cảm giác tâm hồn yên ổn, trên người cô có một cỗ hương vị bình yên giữa thế tục và siêu thế tục đan xen. An Trạch biết cô chính là người con gái anh cần tìm. Nhưng là muốn đến được với cô gái như vậy thì anh không thể nóng vội . Cho nên một năm này anh vẫn lấy thân phận học trưởng yên lặng canh giữ ở bên người cô, muốn cô có thói quen luôn có anh bên người, muốn cô sẽ thích anh. Nhưng là, loại ý tưởng này cùng thực hiện tựa hồ là sai , bởi vì một năm này thái độ của Lâm Nhật Nguyệt đối với anh thủy chung đều là thản nhiên , không lạnh cũng không nóng, ở trong mắt cô anh bất quá là một học trưởng mà thôi. Điều này làm cho An Trạch thực thất bại, nghĩ rằng nên thay đổi một chút loại phương thức  tiếp xúc này. “Nguyệt Nguyệt, đêm nay rảnh không? Chúng ta cùng đi xem phim đi!” Nên chủ động nói ra , An Trạch nghĩ. “À, đêm nay em muốn lên thư viện kiểm số tư liệu.” “Vậy à? Vậy anh đi cùng em nha! Dù sao anh cũng không có việc gì, có thể giúp em.” “Không cần, em tự mình tìm là được rồi .” “Vậy được rồi!” An Trạch hiểu biết Lâm Nhật Nguyệt, nếu anh nhất định phải nói những câu làm cho cô đồng ý để anh đi cùng cô, chỉ làm cho cô càng phản cảm, cho nên anh không miễn cưỡng. Nhưng là không ai quy định An Trạch anh không thể cũng lên thư viện tìm tư liệu nhỉ? Đêm đó, Lâm Nhật Nguyệt đi thư viện thật sớm . Cô muốn sớm một chút tra xong rồi về phòng ngủ. Trong thư viện, Lâm Nhật Nguyệt kiễng mũi chân vươn tay lên để lấy quyển sách ở giá cao nhất trên kia, nhưng là cô như thế nào cũng với không tới. Lúc này, có người vươn tay lên lấy quyển sách kia, Lâm Nhật Nguyệt quay đầu vừa thấy, là An Trạch. An Trạch đối cô cười cười, đem sách đưa cho cô. “Cám ơn học trưởng.” Lâm Nhật Nguyệt tiếp nhận sách, sau khi nói cảm ơn với An Trạch thì bắt đầu mở quyển sách kia ra xem có tư liệu cô muốn hay không. Đối với lý do vì sao An Trạch lại ở trong thư viện, cô một chút cũng không có cảm thấy kinh ngạc hoặc là nghi hoặc. An Trạch nhẹ nhàng mà thở dài, cô chính là như vậy, cũng không hỏi việc của người khác bao giờ. Nếu mình nói cho cô, cô sẽ thật sự nghe, nếu mình không nói cho cô, cô cũng không bao giờ chủ động hỏi. Lâm Nhật Nguyệt chuyên tâm nhìn sách, An Trạch cũng không phải không biết xấu hổ quấy rầy cô, chỉ có thể ở một bên lẳng lặng cùng cô. Ước chừng qua nửa giờ, Lâm Nhật Nguyệt rốt cục theo quyển sách dày kia ngẩng đầu lên, rốt cục tra xong rồi! “Tra xong chưa?” “Ách, học trưởng?” Lâm Nhật Nguyệt không nghĩ tới anh còn ở nơi này,“Ừ, tra xong rồi.” “Vậy đi thôi, anh đưa em về phòng ngủ!” Lâm Nhật Nguyệt cùng An Trạch một đường không nói gì đi tới cửa ký túc xá nữ. “Đến rồi, hẹn gặp lại” Lâm Nhật Nguyệt xoay người chuẩn bị về phòng ngủ . “Nguyệt Nguyệt!” An Trạch ở phía sau gọi cô lại. “Còn việc gì sao?” “Nguyệt Nguyệt, anh có chút chuyện muốn nói với em!” An Trạch yên lặng nhìn Lâm Nhật Nguyệt, ngọn đèn mờ nhạt chiếu xuống cô càng thêm động lòng người. “Ừm” Lâm Nhật Nguyệt tùy ý ứng thanh, sau đó nhìn An Trạch, chờ anh nói tiếp. “Nguyệt Nguyệt!” Hai tay đặt tại trên vai Lâm Nhật Nguyệt, An Trạch còn thật sự nhìn cô. “Học trưởng, có chuyện gì thì nói đi!” Lâm Nhật Nguyệt nhẹ nhàng mà đẩy ra tay An Trạch đặt ở trên vai cô, cô không thích như vậy. Hành động của Lâm Nhật Nguyệt làm cho An Trạch có chút bị thương, nhưng đây là cô gái anh muốn, anh sẽ không khinh địch mà bỏ cuộc như vậy . “Nguyệt Nguyệt, lời nói kế tiếp anh hy vọng em có thể thật sự nghe!” An Trạch vươn tay cầm lấy tay Lâm Nhật Nguyệt, lần này anh nắm thật sự nhanh. “Nguyệt Nguyệt, anh……” An Trạch muốn thổ lộ với Lâm Nhật Nguyệt. “Chị Nguyệt!” Đột nhiên trong lúc đó toát ra thanh âm cắt ngang An Trạch thổ lộ với Lâm Nhật Nguyệt, An Trạch có chút tức giận nhìn về phía người tới. “Hạo Hạo?” Một bên Lâm Nhật Nguyệt nguyên bản đang muốn rút tay mình trong tay An Trạch, sau khi nghe được thanh âm Sở Hạo liền đình chỉ động tác, kinh ngạc nhìn Sở Hạo giờ phút này cậu là ở khu nhà mới của đại học. “Em làm sao có thể ở trong này?” Sở Hạo cũng không lập tức trả lời Lâm Nhật Nguyệt, giờ phút này lực chú ý của cậu toàn bộ đặt ở chỗ tay Lâm Nhật Nguyệt đang bị An Trạch cầm, ở xa cậu đã nhìn thấy chị Nguyệt cùng người kia đứng thật lâu trước cửa ký túc xá . “Chị Nguyệt, người này là ai vậy a?” Đi đến bên cạnh hai người, một phen kéo qua tay Lâm Nhật Nguyệt đem nắm vào trong tay mình, tràn ngập địch ý nhìn người trước mắt dám can đản nắm tay chị Nguyệt của cậu, chiều cao cũng tương đương với cậu, tên chướng mắt này so với cậu còn đẹp hơn. “Anh ấy là học trưởng sinh viên năm thứ ba, An Trạch.” Sở Hạo cũng không cùng An Trạch chào hỏi, chính là trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái. “Hạo Hạo, em vì sao lại ở chỗ này?” “Em đến thăm chị a!” Sở Hạo nói thản nhiên. “Em…… em đến bằng cách nào?” “Người hói đầu kia lái xe đưa em đến.” “Em nói là chú lái xe buổi chiều đưa các em đi khu nhà mới?” “Đúng vậy, trừ bỏ chú ấy còn có ai a?” Nhìn Lâm Nhật Nguyệt, Sở Hạo nhớ tới buổi chiều sau khi cậu lên xe đã xảy ra một chuyện, đây cũng là nguyên nhân hắn tới tìm Lâm Nhật Nguyệt. Buổi chiều sau khi Sở Hạo lên xe,“Tôi nói này tiểu tử a, cậu với bạn gái cậu cũng đâu phải sinh ly tử biệt, cần phải buồn nôn như vậy sao? Hại tôi nổi hết cả da gà!” Chú lái xe cười nhạo nói với Sở Hạo. Những người khác trên xe cũng đồng cảm đều gật đầu. “Nhưng mà bạn gái cậu trông cũng được đấy.” Chú lái xe còn nói thêm. “Đúng vậy, là thuộc loại khí chất , rất hương vị.Này, cậu làm thế nào mà có người bạn gái tốt như vậy ?” Trên xe không biết ai thốt ra một câu. “Các người….. Các người đang nói cái gì nha? Bạn gái cái gì a?” Sở Hạo không thể tin nổi hỏi. “Hắc, tiểu tửc cậu giả ngốc làm gì nha? Không phải là người con gái vừa rồi ở ngoài xe cậu lưu luyến không rời, còn ôm ấp đó sao? Cô ấy không phải bạn gái cậu sao?” “Nói cái gì vậy! Đó là chị Nguyệt của tôi!” Sở Hạo bây giờ mới nghe hiểu được bọn họ nói là Lâm Nhật Nguyệt. “Cái gì? Là chị cậu? Không phải bạn gái cậu sao?” Toàn bộ mọi người trên xe kinh ngạc nhìn Sở Hạo, bao gồm cả chú lái xe. “Này, chú lái xe! Cầu xin chú nhìn phía trước được không? Chú muốn tạo ra tai nạn thảm khốc đấy à?” Mọi người quắc mắt hô. “À, đúng đúng đúng! Nhìn phía trước!” “Đó là chị ruột của cậu sao?” Có một nữ sinh hỏi. “Không phải chị ruột.” “Này, cậu tên là gì?” Có một nam sinh chỉ vào Sở Hạo hỏi. “Sở Hạo.” “Sở lão đệ, nếu đó là chị cậu mà không phải bạn gái cậu, vậy cậu giới thiệu cô ấy làm bạn gái tôi đi!” nam sinh kia nói. “Không được!” Sở Hạo phản ứng thực kịch liệt. “Vì sao nha? Cô ấy cũng không phải bạn gái cậu!” “Dù sao không được chính là không được!” Sở Hạo không chút nghĩ ngợi, trực giác chính là không được. “Ai! Tôi nói cậu thật đúng là một tiểu tử ngốc a!” Chú lái xe nhịn không được xen mồm nói. “Sao lại nói tôi ngốc?” “Cậu thích chị cậu mà cậu không biết sao?” Đoàn người tất cả đều lấy ánh mắt coi thường nhìn Sở Hạo. Vừa rồi ở tình cảnh ngoài xe của bọn họ tất cả mọi người trên xe đều nhìn thấy hết, trừ bỏ người mù không ai lại không nhìn ra được tình cảm của Sở Hạo đối với Lâm Nhật Nguyệt, không phải tình cảm chị em, rõ ràng là tình cảm nam nữ. “Tôi biết a! Tôi từ nhỏ đã thích chị Nguyệt!” Này sao lại bảo hắn ngốc nha? “Chúng ta nói thích không phải kiểu thích mà cậu nói!” “Thích chính là thích, còn phân chủng loại sao?” (hô hô, ngây thơ hết chỗ nói, bất quá ta thích *3*) “Hơ–” Bọn họ muốn hôn mê. “Chúng tôi nói thích là một nam nhân với một nữ nhân, không phải là thích của một em trai với chị gái, hiểu không?” Nam sinh vừa mới nói kia giống như đang dạy tiểu bằng hữu chính là Sở Hạo. “Này có khác nhau sao?” Sở Hạo ngơ ngác hỏi. “Hơ –” Ai tới cứu cứu bọn họ? “Đương nhiên là có khác nhau ! Phải nói nam nhân với nữ nhân là thích,  thích là yêu, yêu! Cậu hiểu hay không? Nói cách khác cậu yêu chị cậu!” “Mọi người nói tôi yêu chị Nguyệt?” “Đúng!” Tập thể gật đầu, bao gồm chú lái xe. “Này, chú, chú chuyên tâm lái xe được không?” “Được được được!” “Này, Sở Hạo tôi hỏi cậu, vì sao cậu không muốn giới thiệu chị cậu cho tôi làm bạn gái a?” “Không muốn sẽ không nguyện ý, nào có cái gì vì sao?” “Trời ạ! Trên đời này làm sao có thể có như vậy…… Sao có người ngu ngốc như vậy?” Hiện tại mọi người trên xe có một ý tưởng chung, đó là tiểu tử này nhìn ngoài mặt thì thông minh nhưng trong óc kỳ thật là một đống cỏ. “Ngay cả yêu và thích cũng không phân biệt được! Cậu sao vậy nha? Sống đến ngần này không thấy uổng phí sao?” Mọi người trên xe giống như bắt đầu nổi lên quở trách Sở Hạo. “Có lẽ chúng ta hiểu lầm , nói không chừng bọn họ trong lúc đó thật sự không có tình cảm nam nữ? Chính là tình cảm tốt một chút mà thôi !” “Này, Sở Hạo, cậu kể một chút chuyện của cậu và chị cậu đi.” “Có chuyện gì đâu mà kể ?” Sở Hạo không rõ những người này đang tò mò cái gì nữa? “Dù sao thời gian còn sớm, cậu nói một chút, chúng ta giúp cậu phân tích xem rút cậu thích hay là yêu chị cậu.” “Đúng vậy a, nhanh chút nói a!” “Tiểu tử a, đây chính là hạnh phúc chung thân của cậu nha! Nói mau a!” Chú lái xe lại nhịn không được . “Chú!” “Biết biết!” “Sở Hạo, nói đi nha!” “Tôi và chị Nguyệt cùng ngày sinh, nhưng mà tôi nhỏ hơn chị ấy một tuổi.” “Thực khéo nha! Duyên phận bắt đầu. Sau đó?” “Chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên .” “Thanh mai trúc mã! Được, rất nhiều tình yêu đều là theo thanh mai trúc mã bắt đầu . Sau đó?” “Tôi từ nhỏ liền thích đi theo chị Nguyệt, thích chị Nguyệt chơi với tôi.” “Hai đứa trẻ vô tư!” “Nhưng là chị Nguyệt không thích chơi với tôi, cũng không để ý tôi.” “A? Như vậy a! Vậy không thể tính là hai đứa nhỏ vô tư !” “Tôi thì chính là thích chị Nguyệt, cho dù chị ấy hờ hững, tôi vẫn thích quấn quýt lấy chị ấy.” “Nhớ rõ khi năm tuổi, tôi đi tìm chị Nguyệt chơi, không cẩn thận ngã một cái. Cằm đụng vào đống gỗ nên bị chảy máu , tôi lúc ấy đau oa oa khóc lớn, tôi sợ nhất là đau .” Vuốt ve vết sẹo trên cằm, Sở Hạo chậm rãi chìm vào ký ức. “Sau lại là chị Nguyệt giúp tôi cầm máu, giúp tôi dán băng cá nhân, còn cùng chơi xếp gỗ với tôi, đây là lần đầu tiên chị Nguyệt chơi với tôi, tôi rất vui vẻ a! “Sau lại có một ngày, lão mẹ tôi nói cho tôi biết chị Nguyệt sẽ đi học trường tiểu học, không thể đi nhà trẻ cùng tôi . Tôi rất không vui vẻ a! Vì thế tôi ngăn ở cửa không cho chị Nguyệt đi đến trường, ai dỗ tôi tôi cũng không nghe! Sau đó chị Nguyệt nói với tôi, chờ chị ấy tan học trở về liền chơi với tôi. Tôi nghe xong thực vui vẻ a! Liền thúc giục lão mẹ tôi mau đưa tôi đi nhà trẻ, bởi vì tôi muốn đi sớm về sớm, bởi vì tôi chờ chị Nguyệt trở về sẽ chơi với tôi. “Từ đó về sau mỗi ngày chị Nguyệt tan học về tôi đều quấn quýt lấy chị ấy chơi với tôi, bởi vì ở trong lòng tôi cho rằng chị Nguyệt đã đáp ứng tôi mỗi ngày tan học trở về chơi với tôi . “Sau đó tôi cũng đi học, tôi lại có thể cùng chị Nguyệt cùng tiến lên học , nhưng là tôi không học cùng lớp với chị Nguyệt, điều này làm cho tôi rất không vui. “Sau đó chị Nguyệt lên sơ trung (cấp 2) . Có một ngày tôi lôi kéo chị ấy đi câu tôm hùm, kỳ thật chị Nguyệt không thích câu tôm hùm, nhưng là tôi vẫn lôi chị ấy đi. Tôi còn nhớ rõ chị Nguyệt nói với tôi ‘Chị không lấy con giun’, sau đó tôi đã nói ‘Em lấy em lấy’, chị Nguyệt còn nói ‘Chị không buộc con giun’, tôi còn nói ‘Em buộc em buộc’. “Cứ như vậy, chúng tôi đi câu tôm hùm . Nhưng là chị Nguyệt luôn không chuyên tâm nên toàn để tôm hùm chạy mất, cho nên tôi để cho chị ấy phụ trách trông tôm hùm, mà tôi phụ trách câu tôm hùm.” “Rồi sau đó? Như thế nào không nói nữa?” Sở Hạo dừng lại, tay vươn ra chỉ vào mông, ngây ngốc cười. “Sau đó chị Nguyệt cầm một con tôm hùm lớn nhất cặp vào mông tôi, đau đến nỗi tôi oa oa kêu to.” “Cô ấy sao lại cho tôm cặp vào mông cậu?” “Chị ấy nói chị ấy muốn xem uy lực của càng tôm như thế nào.” “ Cô ấy lấy cậu làm vật thí nghiệm sao?” “Cậu không tức giận sao?” “Tôi đương nhiên không tức giận, bất luận chị Nguyệt làm cái gì với tôi, tôi cũng sẽ không tức giận!” “Rất si tình nha!” “Sau đó chúng tôi lại để tôm hùm chạy mất do bị tôi đá đi , tôm hùm câu được tất cả đều chạy, chúng tôi chỉ có thể tay không mà về. Tối hôm đó, mông tôi đau, ngủ không được, liền nằm úp sấp rồi ra ban công đi tìm chị Nguyệt. “Nằm ở trên giường chị Nguyệt cùng chị Nguyệt nói chuyện, tuy rằng chị ấy không thèm để ý tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc a! Mông cũng không đau , tôi rất nhanh liền ngủ, còn ngủ thật sự say nha! “Sau đó chúng tôi lên trung học . Có một ngày chị Nguyệt tan học sớm, chị ấy không đợi tôi liền đi về trước một mình. Kết quả ở nửa đường liền gặp ba người hỗn đản‘Lương Thiện Ưu’!” Nói đến “Lương Thiện Ưu” Sở Hạo vẫn là nghiến răng nghiến lợi. “Ai là ‘Lương Thiện Ưu’ a?” “Chính là ba người hỗn đản, một người tên là Vệ Lương, một người tên là Trương Thiện, một người tên là Giang Ưu, chuyên môn bắt nạt người nhỏ bé yếu đuối. Ngày đó bọn họ ngăn lại chị Nguyệt bắt nạt chị ấy, còn đẩy ngã chị ấy trên mặt đất. May mắn tôi đúng lúc đuổi tới, theo chân bọn họ đánh nhau một trận!” “Oa! Cậu một người đánh ba người?” “Đương nhiên !” Sở Hạo đắc ý dào dạt nói. “Vậy cuối cùng là ai thắng?” “Ngay từ đầu là tôi thắng, sau đó Giang Ưu kia lại lôi ra một con dao.” “Cái gì?! Bọn họ còn dùng đao?” “Đúng vậy, thật sự rất ti bỉ” “Vậy cậu không sợ sao?” “Không sợ, dù sao nếu ai dám bắt nạt chị Nguyệt của tôi, tôi liền cùng người đó liều mạng!” Sắc mặt Sở Hạo lúc này cùng năm đó từng chút đều giống nhau, không hề sợ hãi, không có do dự. Tất cả người trên xe đều hiểu rõ gật đầu, tiểu tử này là thật sự yêu chị hắn nha ! “Vậy cậu có bị thương không?” “Ách…… Có.” Tuy rằng bị thương sẽ làm hắn giảm bớt một chút anh hùng khí khái, nhưng mà Sở Hạo vẫn là thành thật nói. “Bị thương? Bị thương ở đâu?” “Ách…… Mông.” “Như thế nào mỗi lần đều là mông?” Chú lái xe từ kính chiếu hậu ngắm mông Sở Hạo, lần này hắn rất cẩn thận , không có quay đầu. (@PP: mình cũng định hỏi câu đó =))) “A!” “Làm sao vậy làm sao vậy?” Tiếng la bất ngờ làm cho mọi người đều kinh ngạc cả kinh. “Ai a! Muốn hại tôi xảy ra tai nạn xe cộ phải không?” Thình lình xảy ra tiếng kêu làm cho tay chú lái xe run lên. “Chú nói cái gì chứ a! Chú nhìn xem đây là nơi nào a!” “A?” “Có lầm hay không a, chú ơi? Phương hướng này là nhà hỏa táng nha! Chúng tôi toàn người trẻ tuổi không có muốn chết nha!” “Ách…… Thực xin lỗi thực xin lỗi.” Chú lái xe vội  vàng quay đầu xe tránh xa nơi quỷ quái này, hắn không nghĩ là đi nơi này a! “Chú ơi chú nghĩ cái gì vậy? Ngủ gà ngủ gật a?” “Tôi nghe Sở Hạo nói đến nhập thần , mọi người thông cảm cho tôi!” “Đã bảo chú tập trung vào lái xe rồi mà chú có nghe đâu, chú xem, thiếu chút nữa chúng ta đi nhầm chỗ a!” “Ai có bông gòn không a?” “Cậu muốn bông gòn làm cái gì?” “Cho chú nút lỗ tai!” Đứa nhỏ này thật là!“Được rồi được rồi, tôi cam đoan từ giờ trở đi tập trung lái xe, không bao giờ nghe Sở Hạo nói nữa được không?” “Vậy chú nói được phải làm được nha!” “Nhất định nhất định!” “Sở Hạo, tiếp tục nói đi.” “Đúng vậy, sau khi mông cậu bị thương thì thế nào nữa?” “Chị Nguyệt đem tôi đưa vào bệnh viện, tôi ở trong bệnh viện một tuần.” “Thật đáng thương!” “Hoàn toàn không phải vậy đâu,  một tuần kia là những ngày hạnh phúc nhất của tôi. Trong một tuần đó, chị Nguyệt đối với tôi rất ôn nhu nha! Chị ấy còn cười với tôi, còn chủ động nói chuyện với tôi, khi đó tôi nghĩ cứ ở bệnh viện mãi cũng được. Sau khi vết thương lành thì tôi xuất viện . Tôi vốn đang muốn đi tìm ‘Lương Thiện Ưu’ tính sổ . Nhưng là bọn họ lại rời khỏi trường học rồi.” “Bọn họ nhất định là sợ cậu !” “Tôi cũng nghĩ vậy! Ha ha!” “Sau đó tôi lại bắt đầu lo lắng.” “Lo lắng cái gì nha?” “Tôi lo lắng tương lai sau khi chị Nguyệt thi vào đại học sẽ một mình đến nội thành học tập, tôi lại không thể ở bên cạnh chị ấy, vạn nhất chị ấy bị người ta bắt nạt thì làm sao bây giờ? Sau đó tôi lại có chủ ý.” “Chủ ý gì?” ” Để cho chị Nguyệt học vài chiêu phòng thân, như vậy cho dù tôi không ở bên người chị ấy thì chị ấy cũng có thể tự bảo vệ bản thân. Cho nên tôi đi đăng ký học TaeKwonDo, đương nhiên cũng đăng ký luôn cho chị Nguyệt.” Ngày đó là ngày đầu tiên chúng tôi đi học, chúng tôi sắp bị muộn, nhưng là chị Nguyệt lại ở trên giường không chịu đứng lên. Cho nên tôi liền lật chăn của chị ấy ra, chị Nguyệt chỉ mặc một cái áo ngực và một cái quần lót nhỏ, bộ dạng đó trông rất đẹp a! (@PP: chú ý nha mọi người, đoạn nì Sở Hạo chỉ nghĩ trong đầu chứ ko có nói ra) Chuyện này Sở Hạo không nói cho mọi người trên xe nghe, bởi vì hắn không muốn để cho người ta biết bộ dạng chị Nguyệt chỉ mặc áo ngực và quần lót nhỏ. “Vậy cô ấy học được những gì?” “Đến ngày chị Nguyệt thi đại học xong, chị ấy chỉ học được duy nhất một chiêu quật ngã.” “Vậy còn cậu?” “Tôi ư? À, tôi bây giờ là đai đen.” “Đai đen? Thật là lợi hại nha!” Nữ sinh trên xe lộ ra ánh mắt sùng bái. “Cô ấy chỉ học được một chiêu, cậu làm sao bây giờ a?” “Tôi không có cách nào, chỉ có thể bắt chị ấy ngày nào cũng gọi điện thoại cho tôi một lần, cuối tuần về nhà tiếp tục dạy chị ấy TaeKwonDo.” “Vậy không lẽ cậu thi đại học sư phạm là vì chị Nguyệt của cậu ư?” “Vì chị Nguyệt a! Tôi với chị ấy học cùng trường là tùy thời tùy chỗ tôi đều có thể bảo vệ chị ấy . Nhưng là……” Nói đến đây, Sở Hạo liền đầy ngập phẫn uất. “Nhưng là thật không ngờ là lần này muốn tân sinh viên đi khu nhà mới, cho nên cậu không thể đứng ở bên người chị Nguyệt bảo vệ cô ấy có đúng không?” “Đúng vậy! Vậy cái này cùng với không thi đại học sư phạm cũng như nhau cả thôi! Mọi người thấy có đúng không?” “Đương nhiên không đúng! Theo tôi được biết a, chúng ta chỉ ở khu nhà mới một năm, sang năm là có thể về khu nhà cũ.” “Cậu nói thật chứ?” Sở Hạo cõi lòng đầy hy vọng hỏi. “Chắc đến 80 – 90 %.” “Thật tốt quá!” “Này! Sở Hạo, bây giờ cậu đã hiểu tình cảm của cậu với chị cậu là gì chưa a?” “Tình cảm gì a?” “Nha! Trời ạ!” “Đầu của cậu là đầu heo a?” “Quên đi quên đi, chúng ta giúp cậu ấy đi!” “Sở Hạo, tôi hỏi cậu, nếu có một ngày chị cậu yêu đương , mỗi ngày ở cùng một người nam nhân khác mà không phải ở cùng một chỗ với cậu , cậu sẽ như thế nào?” “Như vậy không thể!” Sở Hạo vội vàng nói. “Vì sao không thể? Chị cậu tương lai nhất định sẽ yêu đương, sau đó kết hôn cùng một người nam nhân rồi cùng sinh sống, sau đó còn sinh con nữa” “Không thể không thể! Nếu chị Nguyệt muốn kết hôn, chị ấy chỉ có thể kết hôn với tôi, nếu chị Nguyệt muốn sinh đứa nhỏ, chỉ có thể sinh với tôi! Chị ấy không thể ở cùng người nam nhân khác!” Những lời này Sở Hạo là không dùng đầu óc tự hỏi thốt ra . “Tôi…… Tôi vừa mới nói cái gì ?” Cậu vừa nói cái gì ? Cậu muốn cùng chị Nguyệt kết hôn, hắn muốn cùng chị Nguyệt sinh đứa nhỏ? “Cậu thử nói xem tình cảm của cậu với chị cậu, cậu bây giờ đã hiểu rõ chưa? Là thích chị cậu hay yêu chị cậu?” Thích? Yêu? Yêu? Cậu yêu chị Nguyệt! Cậu suy nghĩ cẩn thận ! Cậu yêu chị Nguyệt, không phải em trai yêu chị gái, mà là một nam nhân với một nữ nhân. Cậu yêu chị Nguyệt, cho nên thích quấn quít lấy chị ấy; Cho nên nhìn đến chị ấy bị người khác bắt nạt, sẽ liều lĩnh mà bảo vệ chị ấy; Cho nên nhìn thấy chị ấy mặc áo ngực cùng quần lót nhỏ, lại muốn ôm chị ấy gần gũi chị ấy…… Cậu yêu chị Nguyệt, mười tám năm qua, cậu chưa bao giờ nghĩ tới muốn cùng chị ấy tách ra, chưa bao giờ nghĩ tới chị Nguyệt sẽ ở cùng nam nhân khác. Cậu đương nhiên cho rằng chị Nguyệt sẽ cùng cậu ở một chỗ– cả đời! Đúng vậy, cậu yêu chị Nguyệt! Nhưng là…… Chị Nguyệt yêu cậu sao? Nếu chị Nguyệt không yêu cậu, kia cậu nên làm cái gì bây giờ? “Dừng xe!” Sở Hạo đột nhiên nhằm phía chú lái xe, lớn tiếng làm cho ông dừng xe. “Tiểu tử cậu, làm gì nha?” Chú lái xe bị hắn hoảng sợ. “Dừng xe, quay trở về! Tôi muốn quay về khu nhà cũ!” “Đã sắp đến nơi rồi, tôi làm sao đưa cậu trở về được?” “Nhanh chút trở về! Tôi muốn gặp chị Nguyệt!” “A! Tiểu tử cậu không muốn sống nữa?” Chú lái xe không chịu dừng xe, Sở Hạo dưới tình thế cấp bách vươn tay nắm lấy tay lái của ông. “Chú mau quay lại đi!” “Trời ạ! Mọi người phía sau muốn chết sao? Nhanh chút đến lôi cái tiểu tử này xuống, mọi người muốn đang còn thanh niên lại đi nhà hỏa táng nằm à a?” Chú lái xe thật gấp a! Xe đã bị lái thành hình chữ S rồi ! “Nào, nhanh chút đi giữ chặt cậu ta!” Người trên xe nghe thấy tiếng chú lái xe hô. “Đúng đúng đúng! Tôi cũng không muốn giờ này ngày mai có giấy báo tử đâu nha!” Từ phía sau tiến lên hai nam sinh, dùng sức muốn lôi Sở Hạo càn quấy ra khỏi chỗ chú lái xe. “Buông! Người hói đầu kia! Mau đưa tôi về!” Sở Hạo bị giữ chặt hai tay không cam lòng dùng hai chân tự do đá hướng chú lái xe. “Cậu tiểu tử này! Phải đi về cũng phải đợi đến khi tôi đưa hết mọi người trên xe đến nơi mới quay về được chứ, hiện tại trở về thì bọn họ làm sao bây giờ? Cùng cậu trở về sao?” Tuy rằng Sở Hạo hại hắn thiếu chút nữa tạo ra tai nạn, nhưng là ông vẫn là đối tiểu tử này có như vậy một chút hảo cảm . “Tôi mặc kệ! Bây giờ tôi sẽ trở về! Là mọi người làm tôi suy nghĩ có phải tôi yêu chị Nguyệt hay không, hiện tại tôi hiểu ra rồi, tôi muốn đi nói cho chị ấy ,các người cũng không để cho tôi đi! Các người chính là người xấu đúng không a?” Sở Hạo giãy dụa cố gắng muốn tới gần tay lái. “Cậu……” “Này! Người phía sau, mau tới giúp hỗ trợ nha! Các người mau tới giúp nhanh! Chúng tôi kéo không được !” Hai người lôi kéo Sở Hạo thở hồng hộc nói. “Hai người nữa đến nhanh, kéo chân cậu ấy lại cho tôi!” Chú lái xe ra lệnh nói. “Nào, đến đây đến đây!” Vì thế lại chạy đi lên hai người chế trụ hai chân Sở Hạo. “Buông! Buông!” “Không thể!” “Buông ra! Nếu không thả ra tôi sẽ không khách khí!” “A? Vài người nữa mau lên tiếp đi! Chúng ta đã quên cậu ấy là đai đen  TaeKwonDo !” Kết quả là lại có tám người nữa đi đến, cuối cùng Sở Hạo bị đặt ở phía dưới. “Mông người hỗn đản nào đang đặt trên mặt tôi? Nhanh chút tránh ra! Để cho tôi biết là ai, tôi sẽ đánh cho mông người đó nở hoa!” “Người hỗn đản nào ngổi trên bụng tôi?” “Người hỗn đản nào……” Sở Hạo kêu gào to lên , mà người trên xe chính là lấy bông gòn nút hai tai của mình lại. “Này, mọi người cũng cho tôi hai miếng bông gòn đi a!” Chú lái xe còn không có! “Chú, chú không thể nút được! Chú còn phải lái xe! Nút lỗ tai chúng ta sẽ không thấy âm thanh của loa, chúng ta đã muốn chịu quá một lần kinh hách , cũng không muốn lại chịu lần thứ hai!” “Đúng vậy, chú à chú liền nhẫn nại một chút đi!” “Các người hỗn đản này! Mau buông ra!” “Có thể hay không đem miệng cậu ta bịt lại a?” Chú lái xe nói ra đề nghị rất tốt, đáng tiếc không có người hưởng ứng hắn. “Mấy người này cứ chờ xem! Nhất là ông, người hói đầu!” “Tiểu tử cậu mắng chửi đi! Để xem lát nữa ai đưa cậu trở về!” Chú lái xe tức chết rồi. “Hừ! Tôi sẽ tự gọi xe trở về!” “Đây là nơi chim không ỉa, cậu gọi xe thử xem? Đi nửa ngày cậu còn tìm không thấy nhà ga đâu!” “Cái gì? Cái gì mà nơi chim không ỉa được? Chú mau nói rõ ràng một chút!” Người trên xe sau khi nghe được bốn chữ “Chim không ỉa” , đều lấy bông gòn đang nút lỗ tai ra. “A! Hóa ra bông này có nút hay không nút cũng giống nhau a! Ha ha ha!” Chú lái xe thật vui vẻ a! “Chú!” “Mau nói đi ! Cái gì chim không ỉa?” “Chính là mọi người bây giờ đi khu nhà mới là chim không ỉa được, nơi mà vết chân hiếm thấy.” “Cái gì?! Chú có lừa gạt không đấy?” “10 phút nữa là đến rồi các người đi ra mà xen, có phải tôi lừa gạt hay không?” “A!” “Làm sao vậy làm sao vậy?” “Mọi người nhìn bên ngoài !” “Cái gì?” “A!” “Như thế nào nơi này đều là đồng ruộng?” “Cho nên nói chim không ỉa được thôi!” “A! Xong rồi xong rồi, chúng ta là tới ngồi ngục giam để học đại học nha?” “Ô…… Tôi muốn trở về!” …… Toàn bộ mọi người đều hô to gọi nhỏ, ai thán cuộc sống về sau sẽ là buồn chán tẻ nhạt đến cỡ nào, trừ bỏ một người — Sở Hạo! Cậu còn đang suy nghĩ làm thế nào từ đống thịt người này đi ra ngoài!

- Chị À! Anh Yêu Em !Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ