11.
11:18 AM
Máy bay đáp xuống sân bay Phổ Đông, Tần Lam xách hành lý chậm rãi tiến vào ánh nắng ngày đông phương Nam.Adam không có thời gian đón chị, nhưng may là cô không lạ gì dươngd tới nhà anh.
Gần đây liên tiếp xảy nhiều chuyện lạ lùng, trong lòng chị đang manh nha một số suy nghĩ. Nhưng chị vẫn cố chấp cho rằng, dù sao cũng đã bên nhau nhiều năm, chị cần phải nhìn vào mắt anh để đưa ra một quyết định thật thận trọng.
01:30 PM
Tới một quán cafe nơi góc đường, lót dạ qua loa xong, Tần Lam tới căn hộ của Adam, vào nhà bằng chìa khoá dự phòng chị vẫn cầm.
Mở cửa ra, luồng không khí lạnh lẽo tràn vào người, chị đặt hành lý xuống nhìn xung quanh.
Thay vì nói là sạch sẽ, bảo là ko có sinh khí thì đúng hơn. Nhưng điều khiến chị cảm thấy bi ai hơn đó là nơi này không thấy bất cứ dấu vết gì cho thấy chị từng ở đây. Chị giống như khách không mời mà đến vậy.
06:07 PM
Sau khi dọn dẹp xong một lượt, Tần Lam ngủ gật trên sofa. Khi mơ màng tỉnh giấc thì điện thoại có tin nhắn báo vì có việc đột xuất không thể về ăn tối cùng chị. Chị hiểu chuyện trả lời: được, anh làm việc đi. Mối quan hệ lý tính và lạnh nhạt kéo dài nhiều năm này khiến chị cảm thấy vừa buồn cười vừa hoang đường.
09:25 PM
Ăn xong đồ gọi về, dọn dẹp sạch sẽ xong chị tiện tay giặt luôn đống quần áo bẩn trong giỏ. Gọi điện thì Adam không bắt máy, lúc này không có bất cứ việc gì làm, chị cảm thấy đáng ra không nên tới đây.
Ngồi lướt mạng, xem tin tức, một lúc thì điện thoại reo, người bên đầu dây nói:
- Tiểu Lam, anh xin lỗi, khách hàng nước ngoài muốn họp gấp qua điện thoại, có thể anh sẽ về muộn, em mệt thì cứ ngủ trước nhé!
Được thôi, có gì đâu, khi hai người bên nhau anh nói thích chị hiểu lòng người, thích chị đơn thuần, khéo léo, không than vãn, là hậu thuẫn vững chắc của anh. Thế là chị luôn duy trì một chế độ cài đặt như vậy. Vì anh thích, nên chị tự nguyện.
11:18 PM
Giờ thứ 12 khi đặt chân tới thành phố này, thứ cô nhận được vẫn chỉ là tiếng tích tắc của đồng hồ. Chị hỏi chính mình, đây chính tương lai mình mong đợi đã nhiều năm sao?
Chị cắn môi, đứng dậy khỏi sofa, lấy ra quyển sổ ghi chép xé một trang, viết câu trả lời của mình, rồi lấy từ trong túi xách hộp nhẫn và chùm chìa khoá đặt trên bàn ăn.
Làm xong mọi việc, chị lặng lẽ rời khỏi đó, cũng coi như không phụ đoạn tình cảm từ đầu tới cuối đều bình lặng này.
Thời gian dần tiến tới 0 giờ, lại qua một ngày mới. Cuộc sống về đêm của Thượng Hải vô cùng nhộn nhịp, Tần Lam một mình đi trên đường cũng không cảm thấy sợ hãi. Đi qua một quán bar nhỏ, có ca sỹ đang hát bài "Lost stars", chị đứng ở cửa nghe.