Tôi đã từng nhìn thấy người chết. Bố thằng Đen đi lên thành phố phụ hồ. Ông ngã từ trên giàn giáo đập đầu xuống đất chết. Người ta thuê xe chở xác ông về nhà. Họ đặt ông vào trong một cái hộp gỗ lớn. Ai cũng nói đó là quan tài. Tôi không thích dùng từ "quan tài". Với tôi, nó là cái hộp gỗ. Một cái hộp tối tăm và chật chội. Sau đó, họ đặt cái hộp đó xuống đất và lấp lại.
Tôi thấy mẹ thằng Đen khóc ngất lên, ngất xuống. Đen cũng gục đầu vào lòng mẹ, khóc tức tưởi. Từ đó trở đi, Đen không bao giờ thấy bố nữa. Tôi cũng không bao giờ gặp lại bố nó. Đến độ giờ gương mặt của ông, tôi đã dần quên mất. Cứ nghĩ đến việc sẽ không nhìn thấy gương mặt chị Heo, tôi nấc lên tức tưởi. "Chị Heo...chị Heo ơi!". Tôi chạy lại lay lay người chị Heo. Chị Hồ chạy đến, đỡ lấy chị Heo lúc này đã mềm nhũn như quả chuối chín.
-Mày làm gì vậy thằng quỷ?
Chị Hồ hét lớn, nhìn anh Ốc, con mắt chị sắc như dao cạo. Hai tròng đen lặn hẳn vào trong.
-Em...em...
Anh Ốc ấp úng, rặn không ra tiếng nào. Môi anh tím mét. Tôi biết cũng như tôi, anh đang rất sợ. "Chưa đánh được người mặt đỏ vang vang, đánh được người rồi mặt vàng như nghệ", câu nói này xem ra rất đúng với anh Ốc.
Chị Hồ ẵm chị Heo chạy như ngựa phi nước đại. Chị đặt chị Heo nằm xuống giường, lấy khăn ướt đắp lên trán, lau cổ, mình mẩy cho chị Heo. Chưa mấy yên tâm, chị sai tôi đi giặt thêm hai cái khăn ướt, kẹp nách cho chị Heo.
Từ ngày mẹ đi làm ở xa, vài tháng mẹ về một lần. Lần nào, mẹ cũng chỉ ở nhà có một ngày, ngủ một đêm với chị em tôi và sáng hôm sau mẹ lại lên thành phố ngay. Từ đó những việc hệ trọng liên quan đến sinh mạng của các thành viên trong nhà, đều một tay chị Hồ lo liệu. Tôi chẳng biết, có phải chị học được cái chiêu "giải độc" thuốc trừ sâu từ mẹ không. Chỉ nhớ hồi tôi mới vào lớp 1, mỗi lần tôi nóng sốt, mẹ đều dùng khăn ướt hạ nhiệt cho tôi.
Không biết chiêu đắp khăn của chị Hồ hiệu nghiệm đến đâu nhưng tôi thấy chị Heo vẫn nằm im bất động. Anh Ốc đứng bên giường, dáng vẻ khúm núm, sợ sệt. Mới đây thôi, tôi còn căm ghét anh Ốc. Vì anh Ốc mà chị Heo mới uống thuốc trừ sâu. Nhưng giờ thấy bộ dạng này của anh, tôi lại thấy thương hại.
-Mày còn đứng đó làm gì? Đi làm li nước chanh cho tao.
Chị Hồ quát lớn. Anh Ốc co rúm người lại, giọng nhão nhoẹt.
-Chanh ở đâu mà làm?
-Còn không biết sang nhà thằng Đen xin.
Ở khoản xin xỏ này thì tôi nhanh hơn anh Ốc. Tôi xung phong.
-Để em...để em đi cho.
Tôi vừa định quay lưng thì chị Hồ xẵng giọng.
-Để thằng Ốc đi. Mày như sên bò...chừng nào mới có nước cho nó uống.
Chân anh Ốc như có gắn bánh xe, chỉ trong nháy mắt đã mất hút. Tôi rón rén lại ngồi gần bên chị Heo, khe khẽ nắm bàn tay của chị. Cái bàn tay to bè bè ngày thường vẫn khỏe vật nhau, giờ chẳng có chút sức lực nào. Tôi ghé sát miệng chị, nhăn mũi vì mùi thuốc xộc ra.
-Chị Heo có chết không chị?
Tôi rụt rè hỏi chị Hồ.(CÒN TIẾP)
YOU ARE READING
Truyện thiếu nhi hài hước cảm động: MỘT ĐỨA TRẺ VỪA CHẠY TRỐN KHỎI TÔI
Fiksi RemajaĐó không phải là một gia đình, nơi tôi ở mỗi ngày tôi phải đối mặt với vô vàn khó khăn, nguy hiểm, khi vừa phải trốn tránh những cơn say rượu hung hãn bất thường của cha và cả những thói bắt nạt "đàn anh" của anh chị. Khi không người lớn khơi gợi tì...