Gần đây mọi công việc của công ty vẫn từng bước tiến hành, chỉ là trong công ty các nhân viên đều phát hiện gần đây thời gian Trịnh tổng cau mày trầm tư ngày càng nhiều, khiến cho mọi người hoài nghi công ty có phải hay không có cái tình trạng gì không tốt lắm. Nhưng mà bọn họ như thế nào cũng không nghĩ đến, nam nhân tây trang thẳng thớm, khuôn mặt nghiêm túc này lại ngồi trong văn phòng rộng như vậy, bấm đầu ngón tay tính xem muội muội nhà mình thời gian hành kinh còn có mấy ngày.
Bởi vì lần trước đi công tác, lần này thời gian hành kinh của Nhược Nhược khiến cho Trịnh Sơ Trạch thấy thật gian nan. Anh hiện tại trong đầu đã suy nghĩ mấy trăm lần đợi mấy ngày này đi qua, muốn làm cô điên cuồng như thế nào để bù lại mấy ngày cấm dục dày vò này, đợi đến lúc công việc cuối cùng trên tay xử lý xong, anh liền đem công tác còn lại cho trợ lý giải quyết hậu quả, chính mình khẩn cấp đuổi xe chạy về nhà.
"Anh trai! Đã về rồi?"
Anh đứng ở cửa, vừa mới định lấy chìa khóa, cửa lại bỗng nhiên mở ra, một khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười ngọt ngào hiện ra.
Trịnh Sơ Trạch sửng sốt một chút, liền cười kéo cửa ra, đem cô bé phía sau cửa ôm vào lòng.
"Em có lỗ tai của con chó con à? Vừa đem cái chìa khóa lấy ra đã nghe thấy?"
Nhược Nhược nghe thấy anh trai gọi mình là con cún con cũng hoàn toàn không tức giận, ngược lại lặng lẽ cười hai tiếng: "Đúng rồi, chú chó con luôn tại cửa chờ chủ nhân về nhà!".
Nghe tiểu cô nương mái tóc mùi thơm ngát, nam căn lâu chưa phát tiết nhất thời sưng đứng lên, Trịnh Sơ Trạch âu yếm ôm thiên hạ vào lòng, hô hấp dần dần nặng nề, nóng lên: "Canh giữ ở cửa? Chờ anh trở lại làm cái gì?"
Anh một bên thì thào nhớ kỹ, bàn tay to một bên duỗi đến hai chân của tiểu cô nương, tiếp đó trên mặt biểu tình trở nên kinh hỉ, bởi vị phía trong quần lót mỏng manh mềm mềm, vật kê ở phía trong thật dày không thấy.
Nhược Nhược còn đang ở trong lòng anh trai đỏ mặt nghĩ nên như thế nào trả lời, giây tiếp theo liền bỗng nhiên bị chặn ngang ôm lấy. Trịnh Sơ Trạch ôm nàng thẳng tắp hướng phòng ngủ mà đi, cửa phòng trộm phía sau phanh một tiếng đóng lại.
Loại chuyện này đã muốn thành thói quen, Nhược Nhược cũng không có nhăn nhó, rất tự nhiên mà nâng tay vòng ở bả vai nam nhân, chỉ là trong miệng còn thăm dò nói: "Anh trai... Cơm còn để ở trên bàn..."
Thật là cô nương ngốc! Lúc này trong đầu anh đâu còn nghĩ được đến chuyện khác? Trịnh Sơ Trạch đi vào trong phòng ngủ đem tiểu cô nương đặt ở trên giường, sau đó khẩn cấp đem thân thể đè ép lên, thân hình nặng của anh đem thân thể xinh xắn của cô gái áp vào trong nệm mềm mềm: "Không vội, ăn em trước."
Nụ hôn nóng bỏng dừng ở đôi môi phấn nộn cùng cần cổ của thiếu nữ, nam nhân một bàn tay chống đỡ thân thể của chính mình, tay kia duỗi đến phía dưới, một phen kéo tiết khố bằng vải bông của cô, ngón tay trực tiếp kìm trên hoa huyệt sớm trơn ướt không chịu nổi, ở bên ngoài khi nhẹ khi nặng xoa nắn. Môi lưỡi anh cũng đi theo một đường xuống phía dưới, đi vào bộ ngực sữa trắng nõn của thiếu nữ, nhẹ nhàng đẩy ra áo ngủ, miệng mạnh mẽ ngậm một viên anh đào hồng, dùng lực hút trọn một hơi, giống như một lữ hành đi trên sa mạc đã khát thật lâu.
"A!..." Tiếng thở gấp khó nhịn vang lên, cô gái nằm ở dưới thân nam nhân không ngừng vặn vẹo, cảm giác tê dại toan ngứa tràn ngập toàn thân. Cô cũng đã mấy ngày không được yêu thương qua, trong thời gian chờ đợi anh trai tiểu huyệt cũng đã chảy nước thành sông, hiện tại ở trên bị như vậy khiêu khích, tức thời liền cầu xin tha thứ nói: "Anh trai!... không cần xoa... Ân a... Nhược Nhược muốn được nhồi... Anh trai nhanh cho ta...".
Trịnh Sơ Trạch Nghẹn đến muốn nổ tung thời điểm này cũng không có tinh lực đi đùa tiểu cô nương, nghe âm thanh của nàng, liền dùng động tác nhanh nhất kéo thắt lưng mình ra, lấy ra nam căn sưng đến nổi lên gân xanh, đỉnh tại phía ngoài của âm thần trơn ướt xinh xắn.
Dương cụ thô to cùng âm huyệt đói khát giống như có lực hút nam châm, chỉ cọ cọ hai cái liền kết hợp làm một thể. Bị huyệt thịt vừa nóng vừa khẩn trương chặt chẽ bao vây trụ, Trịnh Sơ Trạch sảng khoái thở dài, vài ngày không được làm tiểu huyệt thật sự mẫn cảm, dương cụ của nam nhân vừa mới cắm vào một cái, Nhược Nhược liền nhịn không được kêu lên tiếng. Tiếp tục dương cụ kia lại một tấc hướng đỉnh tiến, cuối cùng nhập thẳng hoa tâm chỗ sâu nhất, khiến cô nâng mông lên, ôm chặt lấy người nam nhân, ô ô kêu lên.
"A!... Ân... Ân! Anh trai làm cho... tiểu tao huyệt... Thật thoải mái... a a a!... Không... A!..." Nụ hôn cùng động tác dưới hạ thân chỉ ôn nhu một lát, tiếp sau đó liền biến thành mưa rền gió dữ. Hung ác va chạm khiến Nhược Nhược kêu dâm mất hồn, thân thể tuyết trắng dần dần hồng lên một màu dục vọng.
Nhìn bộ dáng thiên hạ dưới thân dâm đãng động lòng người, Trịnh Sơ Trạch càng co rút thêm mãnh liệt, đem tiểu huyệt của cô gái làm đến phốc phốc rung động. Bị côn thịt thật lớn xỏ xuyên khoái cảm vô cùng mãnh liệt, Nhược Nhược mới vài cái đã bị đưa lên đỉnh núi cao trào. Cảm nhận được âm đạo co rút nhưng nam nhân không có nửa khắc dừng lại, vẫn đang ưỡn thắt lưng liều mạng cắm đút.
Cao trào liên tục làm cho người ta khó có thể chịu đựng được, dâm thủy bị làm, ra như sữa đặc đã muốn chảy tới khăn trải giường. Hạ thân nam nhân tinh tráng hung hăng đâm đụng nơi riêng tư của tiểu cô nương, đâm khiến cho cô cả người vô lực, chỉ có thể tùy ý anh làm.
BẠN ĐANG ĐỌC
MUỐN EM THẾ NÀO CŨNG KHÔNG ĐỦ
عاطفيةTác giả: Ngô Đồng Hạp Tử Nguồn: maunghithienha.wordpress.com Cô cố gắng kìm nén bản thân, nhưng càng cố không nghĩ tới thì lại càng không thể dừng lại. Nhớ cánh tay rắn rỏi ấm áp của anh vây chặt lấy cô, muốn chiều dài của anh mạnh mẽ ra vào trong...