"Tôi đến chết vì mệt mất thôi," Ernestine Bugle thở dài, thả người rơi xuống chiếc ghế bên bàn ăn tối ở Bạch Dương Lộng Gió. "Có những khi tôi không dám ngồi xuống vì sợ sẽ chẳng bao giờ đứng dậy được nữa."
Chiều hôm đó, Ernestine, người họ hàng dẫu cách xa ba đời với ngài thuyền trưởng MacComber quá cố nhưng, như dì Kate vẫn thường nhận xét, vẫn quá mức gần gũi, đã đi bộ từ Lowvale đến thăm Bạch Dương Lộng Gió. Bất chấp những kết nối huyết thống thiêng liêng, chẳng thể nói rằng trong hai bà góa lại có người nào hân hoan chào đón bà ấy. Ernestine không thuộc kiểu người hồ hởi mà nằm trong số những con người bất hạnh lúc nào cũng băn khoăn lo lắng không chỉ về các vấn đề của bản thân mà còn về vấn đề của hết thảy mọi người xung quanh, vì sẽ chẳng bao giờ để yên cho bất kỳ ai, thậm chí chính bản thân mình. Vẻ mặt của bà ấy, Rebecca Dew tuyên bố, luôn khiến ta cảm thấy cuộc đời này chẳng khác gì một bình nước mắt.
Chắc chắn Ernestine không phải người xinh đẹp, và hẳn sẽ chẳng ai thèm tán thành nếu có người cho rằng biết đâu ngày xưa bà ấy cũng có chút nhan sắc. Khuôn mặt bà nhỏ thó, hốc hác, quắt queo, đôi mắt xanh nhạt đã mờ, mấy cái nốt ruồi mọc ở những vị trí đến là vô duyên, lại thêm chất giọng rên rỉ than van. Bà mặc chiếc váy đen bạc phếch, trên cổ là cái khăn quàng xơ xác bằng lông chuột hương mà đến tận khi ngồi vào bàn rồi bà vẫn không chịu cởi ra vì sợ bị gió lùa.
Nếu thích thì lẽ ra Rebecca Dew đã ngồi cùng bàn ăn với họ, vì các bà góa không coi Ernestine là một "vị khách" có gì đặc biệt. Nhưng Rebecca lúc nào cũng tỏ rõ thái độ chị chẳng cách nào "thưởng thức bữa ăn" nếu phải ngồi cạnh bà già phá đám đó. Chị thích "ăn bữa ăn khiêm tốn của mình" ở trong bếp hơn, nhưng chuyện đó cũng không ngăn cản chị nhận xét trong lúc đợi để phục vụ bên bàn ăn.
"Có khi xương cô bắt đầu bị rạn rồi," chị ấy nhận xét chẳng chút thông cảm.
"Ái chà, tôi hy vọng nguyên nhân chỉ có thế. Nhưng tôi chỉ e mình cũng giống như bà Oliver Gage tội nghiệp. Hè vừa rồi bà ta ăn nấm, nhưng chắc hẳn trong đó có lẫn cả một cây nấm độc, vì kể từ đó đến giờ bà ta chẳng bao giờ còn thấy bình thường được nữa."
"Nhưng làm sao cô có thể ăn nấm sớm thế này được," dì Chatty nói.
"Đúng là không, nhưng tôi e là mình đã ăn phải thứ gì đó. Đừng tìm cách động viên tôi, Charlotte ạ. Chị cũng chỉ muốn tốt cho tôi thôi, nhưng không có tác dụng đâu. Tôi cũng cố gắng lắm đấy chứ. Mà cô có chắc là trong bình kem kia không có con nhện nào không đấy, Kate? E là lúc cô rót kem vào tách cho tôi, tôi đã nhìn thấy một con đấy."
"Chúng tôi chẳng bao giờ có con nhện nào trong bình kem cả," Rebecca Dew nói bằng giọng nhuốm mùi nguy hiểm, đoạn đóng sầm cửa bếp lại.
"Có khi chỉ là gợn kem thôi," bà Ernestine nói với vẻ nhu mì. "Mắt tôi không còn được như xưa nữa rồi. Chỉ sợ chẳng mấy chốc là tôi cũng mù thôi. Nói thế mới nhớ... chiều nay tôi vừa tạt qua thăm Martha MacKay thì thấy cô ta đang ngây ngấy sốt lại có triệu chứng phát ban. 'Theo tôi thấy thì có khi cô bị sởi rồi,' tôi bảo với cô ta thế. 'Thế thì sau cô dễ bị lòa lắm đấy. Họ nhà cô vốn toàn những người mắt kém mà.' Tôi nghĩ cô ta cần phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Cả mẹ cô ta cũng không khỏe. Bác sĩ bảo bà ấy chỉ mắc chứng khó tiêu thôi, nhưng tôi e rằng nó là một khối u. 'Và nếu cô phải phẫu thuật gây mê thì chỉ sợ cô sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nổi,' tôi nói với cô ta. 'Đừng quên cô là một người nhà Hillis nhé, mà chẳng người nào mang họ Hillis lại không bị yếu tim. Cha cô chẳng chết vì đau tim còn gì.' "
"Ở tuổi tám mươi bảy!" Rebecca Dew vừa nói vừa dọn một cái đĩa đi.
"Mà cô biết rõ là theo Kinh Thánh bảy mươi đã được coi là ranh giới rồi," dì Chatty vui vẻ nói.
Bà Ernestine tự xúc cho mình thìa đường thứ ba và buồn bã khuấy tách trà.
"Đấy là theo lời vua David, Charlotte ạ, nhưng tôi e là xét trên một số phương diện David không phải là người sành sỏi lắm."
Anne bắt gặp ánh mắt của dì Chatty và cô phá lên cười trước khi kịp kiềm chế bản thân.
Bà Ernestine nhìn cô với vẻ không tán thành.
"Tôi đã nghe nói lúc nào cô cũng thường trực nụ cười trên môi. Chà, hy vọng sẽ mãi luôn như thế, nhưng tôi e là không được đâu. E là cô sẽ nhanh chóng phát hiện ra cuộc đời thật quá u sầu. Thế đấy, chính tôi cũng từng có một thời trẻ trung mà."
"Thật thế sao?" Rebecca Dew hỏi lại bằng giọng châm biếm lúc mang bánh nướng xốp vào. "Thế mà tôi cứ có cảm giác lúc nào bà cũng sợ mình trẻ quá đấy. Phải nói là dũng cảm lắm mới làm thế được, bà Bugle ạ."
"Rebecca Dew có cách diễn đạt kỳ khôi thật đấy," bà Ernestine phàn nàn. "Tất nhiên nói thế không có nghĩa là tôi khó chịu gì với cô ấy đâu. Và kể ra cũng là chuyện tốt thôi nếu cô thấy lúc nào cười được thì cứ cười, cô Shirley ạ, nhưng tôi e rằng nếu cứ tỏ ra hạnh phúc vui vẻ thế thì chính là cô đang khiêu khích Thượng đế đấy. Cô giống y hệt bà dì người vợ ngài mục sư quá cố của chúng tôi... lúc nào người ta cũng cảm thấy bà ấy tươi cười rạng rỡ, và bà ấy đã chết vì một cơn tai biến mạch máu não. Đến cơn thứ ba là toi đời. Tôi e rằng ngài mục sư mới của chúng tôi ở Lowvale là người có thói lông ba lông bông. Ngay giây phút nhìn thấy ông ta tôi đã nói với Louisy, 'Tôi e rằng một người đàn ông có đôi chân như thế kia hẳn là nghiện nhảy nhót lắm.' Tôi đoán chừng ông ta đã từ bỏ thói quen đó sau khi trở thành mục sư, nhưng e rằng thói tật đó sẽ phát lộ trong gia đình ông ta. Vợ ông ta còn khá trẻ và nghe nói yêu ông ta đến mức đáng hổ thẹn. Có lẽ tôi chẳng tài nào chấp nhận nổi cái suy nghĩ trên đời này lại có người cưới một mục sư vì tình yêu. Tôi e rằng đó là một sự bất kính khủng khiếp. Ông ấy giảng đạo khá hay, nhưng từ những gì ông ấy nói về nhà tiên tri Elijah hôm Chủ nhật vừa rồi, tôi e rằng quan điểm của ông ấy về Kinh Thánh quá ư phóng khoáng."
"Tôi đọc trên báo thấy Peter Ellis và Fanny Bugle đã kết hôn tuần vừa rồi," dì Chatty nói.
"À, đúng vậy. Tôi e rằng đó thể nào cũng là một trường hợp hấp tấp kết hôn cả đời ôm hận thôi. Họ mới quen biết nhau được ba năm. Tôi e là Peter sẽ nhận ra không phải hễ có bộ lông đẹp thì con chim sẽ tốt. Tôi e là Fanny vụng về quá. Cô ta là khăn trải bàn mà lại là mặt phải và mỗi thế rồi thôi. Chẳng giống bà mẹ thần thánh của cô ta chút nào. Nếu trên đời này mà có người được gọi là cẩn thận chu đáo thì bà ấy chính là người như vậy đấy. Hồi còn phải để tang, bà ấy lúc nào cũng mặc áo ngủ màu đen. Bà ấy bảo dù là ngày hay đêm thì bà ấy vẫn luôn canh cánh nỗi đau trong lòng. Tôi đã xuống nhà Andy Bugle, giúp họ chuyện bếp núc, và sáng hôm tổ chức lễ cưới, lúc tôi xuống dưới tầng một, chẳng phải Fanny đang ăn một quả trứng thay cho bữa sáng sao... mà hôm đó là đám cưới của cô ta đấy nhé. Chắc hẳn các cô sẽ chẳng tin nổi chuyện đó đâu... nếu không tận mắt chứng kiến thì chắc tôi cũng chẳng tin. Suốt ba ngày trước lễ cưới, bà chị quá cố tội nghiệp của tôi chẳng ăn bất cứ thứ gì hết. Và sau khi chồng chị ấy qua đời, tất cả chúng tôi đều e là từ nay về sau chị ấy sẽ chẳng ăn uống gì được nữa. Có những lúc thật tôi cảm thấy mình chẳng thể nào hiểu nổi những người nhà Bugle nữa. Có một thuở ta hiểu rõ mình đang ở đâu nhờ những người họ hàng của mình, nhưng giờ thì không còn như thế nữa."
"Có thật Jean Young sắp tái hôn không?" dì Kate hỏi.
"E là đúng vậy đấy. Tất nhiên người ta đồn đoán Fred Young đã chết rồi, nhưng tôi thật lòng e là ông ta sẽ lù lù xuất hiện cho xem. Ta chẳng bao giờ có thể tin tưởng người đàn ông đó được. Cô ấy sẽ cưới Ira Roberts. Tôi e là anh ta cưới cô ấy chỉ cốt làm cô ấy vui thôi. Ông chú Philip của anh ta từng ngỏ lời cầu hôn tôi đấy, nhưng tôi bảo ông ta, tôi bảo thế này này, 'Tôi sinh ra mang họ Bugle và chết đi vẫn sẽ mang họ Bugle. Cưới xin là trò mạo hiểm,' tôi nói, 'và tôi sẽ không say mê trò đó đâu.' Mùa đông này ở Lowvale đám cưới nhiều kinh lên được. Tôi e là đến hè sẽ lại có các đám tang để bù lại thôi. Annie Edwards và Chris Hunter lấy nhau tháng trước. Tôi e là chỉ vài năm nữa họ sẽ chẳng còn yêu đương đắm đuối như giờ được nữa. Tôi e là cô nàng chỉ rung động bởi cái mẽ bảnh bao của anh chàng thôi. Ông bác Hiram của anh ta thật điên rồ... hàng bao nhiêu năm trời ông ta cứ chắc mẩm mình là một con chó."
"Nếu ông ta tự sủa tự nghe thì chẳng cần ai phải soi cái thú vui riêng của ông ta," Rebecca Dew nói trong lúc mang mứt lê và bánh bông lan vào.
YOU ARE READING
Anne tóc đỏ dưới mái nhà Bạch Dương (Tập 4)
Teen FictionTrọn bộ 8 cuốn series Anne tóc đỏ của tác giả Lucy Maud Montgomery: 1. Anne tóc đỏ dưới Chái Nhà Xanh 2. Anne tóc đỏ làng Avonlea 3. Anne tóc đỏ ở đảo Hoàng tử Edward 4. Anne tóc đỏ dưới mái nhà Bạch Dương 5. Anne tóc đỏ và Ngôi Nhà Mơ Ước 6. Ann...