Lee Chan không mang theo hi vọng bước đi vào một ngày mưa, gió se lạnh thổi xuyên qua lớp vải nỉ của chiếc áo hoodie làm em khẽ rùng mình. Mưa phùn lất phất mang theo những giọt nước nhỏ li ti dính trên áo rồi từ từ thấm vào sợi vải, chiếc áo mới giặt khô cong hôm qua lại bắt đầu âm ẩm. Bàn chân em bước nhanh hơn, đôi lần dẫm phải vũng nước mưa mà đã ướt nhẹp, nhưng Lee Chan mặc kệ, hai bước thành một. Chuyến xe bus cuối ngày sắp đến rồi, em mà không nhanh có mà chết chắc. Thế quái nào trời hôm nay lại mưa, thế quái nào em lại quên ô, và thế quái nào em lại gặp phải con chuột kia chứ. Chính xác, yếu tố khách quan ở đây quyết định trực tiếp đến sự chậm trễ không đáng có này.
Lee Chan cởi bỏ tạp dề, thở một hơi như trút hết gánh nặng đè trên đôi vai nhỏ bé đáng thương của mình, hôm nay anh Boo Seungkwan nghỉ vì bị ốm, thời tiết thay đổi xoành xoạnh thế này cơ mà, em cũng muốn ốm đến nới rồi này. Nhưng vấn đề ở đây là anh chủ quán Chwe Hansol cũng nghỉ luôn, lý do thì ai cũng biết rồi đấy. Những con người yêu nhau ý mà, đáng ghét nhờ, báo hại công việc một ngày đáng ra chia bốn người nay thành hai là em và một bạn nữ nữa làm, đến bở hơi tai.
Chẳng hiểu sao hôm nay quán đông lên hẳn, có lẽ hôm nay trời mưa nên người ta thích tìm một thứ yên bình chăng, ngồi nhấm nháp ly cà phê nhìn rồi đưa mắt nhìn trời, quá hoàn hảo cho một ngày mưa. Có lẽ vì vậy, hôm nay đến sát giờ đóng cửa những vị khách cuối cùng mới rời đi.
Dọn dẹp vài thứ xong xuôi, Lee Chan khoác áo ôm cặp tính ra về thế nhưng chiếc chuông gió ở cửa quan ở cửa quán đột nhiên reo lên dinh dinh dong dong , anh sinh viên nào đó xuất hiện với bộ dạng y như con chuột mắc mưa.
"Ủa, Hansol đâu? Bé con là ai vậy." Chàng trai phủi phủi vai áo, đặt chiếc ô vào chiếc giá bên cạnh, anh trai, anh cầm ô để làm màu à?
"Tôi là nhân viên của quán, nhưng xin lỗi... quán đóng cửa rồi ạ." Mà từ từ đã, cái gì mà bé con cơ.
"Bình thường anh vẫn đến giờ này mà."
"..."
"Em đang tính về hả? vậy làm cho anh một cốc mang về thôi nhé."
Để xem nào, giờ này những hôm là Lee Chan về rồi, chỉ có hai anh Hansol với Seungkwan ở lại thôi, anh Hansol ở lại tính toán sổ sách, còn anh Seungkwan đương nhiên cũng ở lại rồi, hai người họ chung mái nhà mà. Ôi, những con người yêu nhau. Bỏ việc này sang một bên đi đã, nhìn anh sinh viên kia rất tự nhiên chọn một bàn điềm nhiên ngồi xuống, Lee Chan thật sự ba chấm. Lật đật lại chỗ con người theo em là không mời mà đến kia, kìm nén ý muốn đuổi khách, em hỏi.
"Qúy khách muốn uống gì ạ?"
"Bé con không phải dùng từ "quý khách" như vậy đâu, anh tên Kwon Soonyoung." Nụ cười tươi roi rói xuất hiện trên mặt anh ta, này này bỏ ngay cái từ bé con đi.
"..."
"..."
"Anh muốn dùng gì ạ?"
"Em đoán xem."
Đoán xem cái con khỉ gió.
"Hí hí, anh đùa thôi, thường thì Hansol sẽ mang một cốc "như cũ" cho anh, mà hôm nay anh muốn đổi vị cơ."
BẠN ĐANG ĐỌC
soonchan - good night
Fanfic"ngủ ngon nhé. ngày mai, nắng sẽ hửng." dành cho couple nhỏ xinh của mình #soonchan bìa: ảnh thuộc về master Despera : do