"Abc" - Lời thoại.
"Abc" - Giao tiếp bằng tiếng anh.
'Abc' - Suy nghĩ của nhân vật.---------------------------
Đã 8 năm trôi qua sau buổi điểm danh cuối cùng thẫm đẫm nước mắt đau thương của lớp 3E, những cô cậu học sinh non nớt ngày nào giờ đã trở thành những con người đầy trưởng thành, ai ai cũng đang cố gắng hoàn thành ước mơ, mục tiêu tương lai mà họ đã đặt ra khi còn là học sinh. Kayano trở thành ngôi sao hạng A đạt được nhiều giải thưởng nhờ những vai diễn nổi bật của mình trong những bộ phim đình đám, Nagisa trở thành thầy giáo nửa dịu dàng nửa nghiêm khắc nửa đáng sợ khiến cho đám nhóc cá biệt cũng phải sợ hãi và nể phục, Kanzaki, phải nói cô bạn này thật khiến người khác bất ngờ khi đăng kí tham gia quân đội và giờ đã trở thành đội trưởng dẫn dắt một đội của riêng mình. Sugino trở thành cầu thủ bóng chày trẻ nổi tiếng, Karma trở thành bộ ngoại giao,...và cô, Okuda Manami ... ừm ... đang thất nghiệp ở tuổi 23.
---------------------------
"Manami ơi là Manami ơi, mày đúng là thất bại của tạo hóa, có google map trong tay mà vẫn lạc đường được à ?" - Okuda ôm đầu đau khổ nhìn xung quanh cố gắng tìm đồng loài của mình nhưng đi qua đi lại cũng toàn người ngoại quốc và khổ nỗi là vốn tiếng anh của cô chỉ ở mức nghe được, làm bài được và méo nói được. Ôm đầu thiểu não ngồi trên vali kéo của mình, Okuda thấy một miếng vải màu đen rớt ngay gần chỗ mình, vội vàng cầm lên rồi ngó qua ngó lại.
"Xin lỗi? Bạn làm nớt găng tai này"
"Ồ ..." - Người trước mặt quay lại khiến Okuda ngơ ra một trước, ánh mắt nâu đồng sắc bén, mũi cao thẳng, da mặt trắng nhưng lại đầy nam tính, nói chung là một gương mặt điển trai kết hợp với chiều cao hoàn hảo cùng với mái tóc đỏ rực được hất gọn qua bên, 'Ôi mẹ ơi, sống trên đời 23 năm rồi con mới nhìn thấy một người đẹp trai đến như thế này, cơ mà cái cảm giác dejavu này là cái gì nhỉ.'
"Cảm ơn Okuda-san." - Chàng trai lịch sự mỉm cười nhận lấy găng tay từ cô gái đối diện, nụ cười của chàng lại khiến tim nàng đập nhanh hơn, nàng thẹn thùng cúi đầu xuống để che đi cái gương mặt đang đỏ lên của mình.
"Không có gì Karma-kun." - Okuda nhanh chóng quay đi che giấu cái sự xấu hổ không đáng có này, đi được vài bước thì cô chợt nhận ra hình như có cái gì đó không đúng thì phải, quay phắt đầu lại cô kinh hãi kêu lên.
"KARMA AKABANE / OKUDA MANAMI ?"
---------------------------
Karma vội vàng bước đi trên đường, anh nhìn đồng hồ rồi tặc lưỡi, cũng tại lão già khó nhằn kia cứ hỏi về đời sống riêng tư của anh mà không chịu kí bản hợp đồng, lại còn lải nhải đủ thứ về con gái lão nữa chứ, gì mà xinh đẹp thông minh tài giỏi, gì mà mối quan hệ rộng, gì mà gặp mặt thử, làm như bố đây cần đấy, nhìn anh giống thiếu gái lắm à, nhìn đồng hồ thêm lần nữa, anh bực bội móc điện thoại ra, lục trí nhớ của mình rồi bấm một dãy số.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Karma x Okuda] I Want To Be Your Bride.
Fanfiction"Nói cho anh biết đi, mong muốn cuối cùng của em là gì vậy ?" "Thật ra anh đã giúp em thực hiện nó rồi" "Hả? Là gì thế ?" "...Em muốn trở thành cô dâu của anh..."