Tin tức tân hoàng kế của Nam Hải lên ngôi truyền khắp Tứ Quốc.
Từ hoàng thất của tứ quốc, cho tới dân chúng vô tri, không ai không biết tục danh của Nam Ức Tịnh. Mà ba chữ Nam Ức Tịnh này cũng nhiễm màu sắc thần thoại. Từ Cung chủ Ma Cung thần bí bất thường đến vị hoàng đế là nữ tử đầu tiên của Nam Hải, nàng sát phạt quyết đoán, nàng phóng túng xinh đẹp, nàng khuynh quốc khuynh thành, nàng tài hoa khiến người khuynh đảo, thủ đoạn của nàng tàn nhẫn khiến người sợ hãi. Tất cả đều đẩy nàng lên đầu gió đỉnh sóng bị mọi người nghị luận.
Vậy mà trong tiếng nghị luận của mọi người, Nam Ức Tịnh vẫn có thể bình tĩnh lạ thường. Đối với những người cực kỳ ngu ngốc nàng từ chối cho ý kiến, đối với những người quý mến kính trọng nàng cũng chỉ cười. Giống như nàng là thượng thần ở trên cao rủ mắt nhìn xuống chúng sanh.
Trên xe ngựa cao quý đang chạy nhanh lên núi, Nam Ức Tịnh miễn cưỡng dựa vào trên vách xe ngựa, mái tóc đen rơi loạn xuống vai, vẻ mặt lười biếng, quyến rũ xinh đẹp không nói nên lời, môi của nàng câu nụ cười nhàn nhạt, trong mắt như có thâm ý, cười nói, "Đại hội võ lâm lần này chọn Bắc Mạc làm nơi tổ chức, xem ra là Hạ Văn Cử muốn nhúng tay."
Nạp Lan Thần Dật mặc một bộ y phục màu trắng xuất trần, mặt mày thanh tú tuyệt luân, trong tròng mắt đen chứa một điểm sáng, khóe môi nở nụ cười tao nhã, càng khiến hắn như ngọc thạch sáng bóng, nghe lời nói của Nam Ức Tịnh, hắn chỉ miễn cưỡng lên tiếng, "Sao chỉ có Hạ Văn Cử? Hôm nay thế cục tứ quốc đã thay đổi liên tục, sợ là đại hội võ lâm lần này không thể thiếu có liên quan với tứ quốc."
Nụ cười ở khóe môi của Nam Ức Tịnh sâu mấy phần, trong mắt hình như sáng thêm mấy phần. Sở dĩ võ lâm có thể ở ngoài mọi tranh đoạt của triều đình, đó là do hoàng thất tứ quốc ngầm cho phép, nhưng hôm nay thế cục tứ quốc đã biến hóa, người thừa kế của Tứ Quốc đều bừng bừng dã tâm, một khối thịt béo này, sợ là ai cũng không chịu nới lỏng tay. Huống chi tín vật của Minh Chủ Võ Lâm còn liên quan đến bảo tàng trị giá liên thành đấy?
Dựa vào trên vách xe ngựa, Nam Ức Tịnh miễn cưỡng nhắm mắt lại. Sợ là đại hội võ lâm lần này sẽ bắt đầu một trận gió tanh mưa máu.
Xe ngựa chạy đến biên cảnh Bắc Mạc đã là hơn nửa tháng sau.
Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật đến Thiên Hương lâu dùng cơm, không ngờ oan gia ngõ hẹp.
Nam Ức Tịnh vừa vào Thiên Hương lâu, đã cảm thấy có một ánh mắt lành lạnh bắn thẳng về phía nàng. Nàng ngước mắt nhìn, liền nhìn thấy Liễu Tử Hạc đã ngồi trong Thiên Hương lâu.
Hình như Liễu Tử Hạc cũng không ngờ tới sẽ gặp Nam Ức Tịnh ở đây. Lần trước Nam Ức Tịnh đến Tử Trúc Lâm đánh cắp Tử Trúc tâm, sau khi Môn chủ Tử Trúc Lâm biết rất là tức giận, đã phá lệ cho Liễu Tử Hạc đại biểu Tử Trúc Lâm đi tham gia đại hội võ lâm, hơn nữa thề nhất định phải bắt Nam Ức Tịnh trở về Tử Trúc Lâm chịu phạt, để hắn trút giận.
Nam Ức Tịnh thấy Liễu Tử Hạc chỉ nhìn nàng không có động tác gì khác, nhún vai một cái, coi như không có chuyện gì xảy ra ngồi xuống. Nếu hắn muốn chăm chú nhìn nàng như vậy, nàng cũng không ngại. Dù sao nàng đã sớm luyện thành công phu vạn người chú ý nhưng vẻ mặt vẫn như thường.
Liễu Tử Hạc vẫn nhìn chằm chằm vào từng cử động của Nam Ức Tịnh, lại nhìn thấy nàng chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, liền coi như không có chuyện gì xảy ra ngồi xuống, tay áo đỏ rực vun lên trong không trung tạo thành một đường cong, mọi cử động của nàng thật tự nhiên mà phong hoa tuyệt đại.
Nàng rõ ràng nhìn thấy mình, vì sao một chút phản ứng cũng không có?! Chẳng lẽ nói nàng đánh cắp Tử Trúc tâm cũng không cần chuẩn bị giải thích sao?!
"Nàng biết hắn?" Nạp Lan Thần Dật đương nhiên cũng đã nhận ra sự tồn tại của Liễu Tử Hạc, hắn nhíu lông mày, làm như có chút ngạc nhiên hỏi. Nhìn khí độ bất phàm của nam tử này, cùng với tướng mạo xuất chúng, hẳn không phải là nhân vật tầm thường. Nhưng mà hình như hắn chưa từng gặp qua nhân vật số một nào như vậy, nhìn thần thái của nam tử này nhìn Nam Ức Tịnh, hình như quen biết với Nam Ức Tịnh.
Nam Ức Tịnh không tiếp tục nghiêng mặt nhìn Liễu Tử Hạc, nhàn nhạt hớp một ngụm trà, lên tiếng, "Ừ. Hắn chính là môn sinh đắc ý của Tử Trúc Lâm, Liễu Tử Hạc."
Trong mắt Nạp Lan Thần Dật thoáng qua một tia sáng tỏ. Thì ra là đệ tử đắc ý nhất của Tử Trúc Lâm Liễu Tử Hạc, khó trách bộ dáng xuất chúng, trên trán mơ hồ có mấy phần lành lạnh cô tuyệt. Về phần này quen biết giữa Tử Trúc Lâm và Nam Ức Tịnh, hắn đương nhiên biết rõ.
Lúc hai người sắp nói tiếp, Liễu Tử Hạc đã chạy tới trước mặt Nam Ức Tịnh, hắn giống như có chút tức giận nhìn Nam Ức Tịnh, lạnh giọng chất vấn, "Ma Cung Cung chủ đánh cắp thánh vật của Tử Trúc Lâm ta, nhìn thấy Liễu mỗ chẳng lẽ không cảm thấy chột dạ sao?!"
"Thì ra là Liễu công tử." Nam Ức Tịnh nghe Liễu Tử Hạc chất vấn, cũng không tức không giận, giống như vừa mới thấy Liễu Tử Hạc, khẽ cười nói, "Liễu công tử nói vậy là không đúng, là chính mắt Liễu công tử nhìn thấy bổn tọa lấy Tử Trúc tâm đi, sao lại giống đánh cắp được?"
Liễu Tử Hạc nghe Nam Ức Tịnh nói, không khỏi nổi đóa. Rõ ràng là Nam Ức Tịnh dùng thủ đoạn lừa hắn, khiến hắn yên tâm lơi lỏng cảnh giác dẫn nàng đi xem Tử Trúc tâm, nhưng lại thừa dịp hắn sơ ý ra tay cướp đoạt, bây giờ nàng lại đùn đẩy không còn một mống, nói giống như là hắn ngầm cho phép nàng lấy đi Tử Trúc tâm. Hơn nữa nhìn con ngươi trắng đen rõ ràng của nàng, không có một chút lúng túng vì nói láo.
Chẳng lẽ nói nàng đúng như lời đồn đãi, tàn nhẫn vô tình, trở mặt còn nhanh hơn lật sách sao? Cũng không biết trong lòng dâng lên là thất vọng hay là tức giận, giọng nói của Liễu Tử Hạc lạnh mấy phần, nói với Nam Ức Tịnh, "Bản lĩnh ăn nói lung tung của Cung chủ Ma Cung thật tốt. Bàn về khua môi múa mép, Liễu mỗ tự nhận không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng ngươi đánh cắp Tử Trúc tâm cũng là sự thật, chẳng lẽ Ma Cung không muốn cho Tử Trúc Lâm một cái công đạo sao?"
"Nếu Liễu công tử nói bổn tọa đánh cắp Tử Trúc tâm, bổn tọa cũng không thể tránh được. Chỉ là ngươi muốn bổn tọa giao phó cho ngươi, là muốn bổn tọa giao phó thế nào?" Nam Ức Tịnh nghe Liễu Tử Hạc nói, khóe môi nở nụ cười, con ngươi đen như mực chìm xuống mấy phần, giống như có mây đen từ từ tụ tập lại trong mắt nàng.
YOU ARE READING
[HOÀN] Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng-Thủy Thanh Thiển
Non-FictionEdit: Lãnh Thiên Nhii Nàng là Cung chủ Ma Cung xinh đẹp, tàn nhẫn. Giết Công chúa, phế Hoàng hậu, đoạt vị đăng cơ. Hắn là Hoàng tử câm, thân thể lại ốm yếu. Đoạt ngôi vị Hoàng Đế, chinh phạt tứ quốc, quân vương thiên hạ. Mục tiêu của cuộc đời hắn: Y...