Chương 5

439 30 4
                                    


  Trước tiên xin lỗi mọi người vì mình ra chap hơi trễ nhé !

Mình sẽ cố gắng ra chap đều hơi .

Mong mọi người vẩn còn nhớ truyện của mình nhé !

Vào truyện thôi !!!!!!!

*****************

Chaeyoung đột nhiên thức dậy, nhìn thấy di động có tin nhắn:


"Anh chờ em bên bờ sông."

Cô mỉm cười, vội bò khỏi giường, mẹ nhìn dáng vẻ của cô, hơi nghi ngờ: "Chae Chae, gần đây con bận gì thế?"

Chaeyoung: "Không có gì ạ, tụ tập với bạn bè."

Sáng sớm mặt trời vừa mọc, thuyền cứ thế trôi trên sông. Buổi trưa, Chaeyoung ngủ trên giường của anh, khi tỉnh lại phát hiện anh nằm bên cạnh, ôm eo cô. Chaeyoung nhìn anh một lúc lâu, trong lòng hơi chua xót.

Mấy ngày đó, hai người dường như lúc nào cũng dính lấy nhau. Thị trấn không lớn, bọn họ đã nhanh chóng đi dạo hết. Jungkook là người rất biết hưởng thụ cuộc sống, mỗi sáng mang cô đi ăn những món đa dạng. Sau mấy lần ăn trưa và tối bên ngoài, sau đó gần như đều ăn đồ do chính tay anh nấu trên thuyền. Anh còn lái thuyền mang cô xuôi dòng, ven sông là những đảo nhỏ, bến tàu, bọn họ đều lên chơi mấy lần.

Anh hôn cô trong đầm lầy, trong đầm cỏ, nắm tay cô đi dạo trên một đảo nhỏ hoang vắng. Có rất nhiều lúc Chaeyoung cảm thấy cuộc sống ở Bắc Kinh, công việc, ông chủ như thể là chuyện của thế giới bên kia, chỉ có ánh sáng trước mắt này, độ ấm lòng bàn tay anh, còn cả con người anh mới là thật sự.

Song Chaeyoung thích nhất vẫn là đứng trên thuyền của anh đi đến bất cứ nơi đâu. Một con thuyền nhỏ, một người đàn ông sạch sẽ mặc quần vén đến mắt cá chân, tựa như một giấc mộng phiêu bạt trên sông, cuốn theo cô chìm đắm.

Trong lúc đó, giám đốc cũng từng gọi điện thoại đến, nhưng lần đó giọng của Chaeyoung rất khác, bởi vì lúc ấy cô ngồi trên mặt cỏ, nhìn Jungkook câu cá. Cô nói: "Vâng, giám đốc, hết kì nghỉ tôi sẽ trở về. Công việc ngài giao cho tôi không có vấn đề gì." Giọng cô dường như thuận theo, rồi lại vô cùng bình thản. Nếu nói Chaeyoung từng không chắc lắm về thủ đoạn của bọn họ, hiện tại nếu đổi lại là người sau lưng giám đốc là anh, biết đâu Chaeyoung sẽ sa lưới.

Hôm sau bắt đầu đếm ngược số ngày nghỉ. Hôm nay mẹ Chaeyoung vốn muốn gọi cô đi cùng thăm người thân, nhưng cô từ chối. Mẹ cô liếc mấy cái, nhưng không nói gì.

Từ sáng Chaeyoung đã lên thuyền Jungkook.

Ăn sáng xong, anh ôm lấy cô, ngồi ở đầu thuyền hóng gió. Hôm nay cả hai đều rất im lặng.

Chaeyoung hỏi: "Hôm nay chúng ta làm gì?"

Jungkook đáp: "Hôm nay anh phải đi đón dâu với anh họ ở làng, mai mới về. Tí nữa sẽ lên đường, anh về sẽ tìm em."

Chaeyoung không nói gì.

Jungkook xoay mặt cô về phía mình, hỏi: "Sao vậy?"

Chaeyoung: "Sáng mai em sẽ quay về Bắc Kinh, phải đi làm rồi."

Jungkook im lặng một lúc, hỏi: "Khi nào quay về?"

Chaeyoung: "Nhanh nhất cũng phải Tết âm lịch."

"Vậy còn hai tháng nữa."

"Đúng vậy."

Không bao lâu sau, anh họ gọi điện thoại đến thúc giục. Jungkook cập thuyền vào bờ, Chaeyoung nhảy lên bến, nói: "Jungkook, tạm biệt." Ai ngờ Jungkook cũng nhảy lên bờ, ôm lấy cô, không nói gì bắt đầu hôn cô. Trên bến có không ít người, tất cả đều ồn ào. Jungkook không để ý, Chaeyoung cũng vậy. Một lát sau, Jungkook thả cô ra, "Chae Chae, tốt rồi."

Hôm nay Chaeyoung hơi bất an, thế nên về nhà ánh mắt mẹ nhìn cô vô cùng u ám, cô cũng không phát hiện ra, song nhìn thấy cô sắp xếp hành lý, sắc mặt mẹ cũng dịu đi không ít.

Tới đêm, Chaeyoung lại không ngủ được. Bên ngoài mưa càng ngày càng to, lộp độp trên mái hiên. Chaeyoung đứng lên, nhìn cả thị trấn chìm trong bóng đêm. Hôm nay Jungkook lái thuyền đi, có lẽ hiện tại anh đang tham dự hôn lễ, có lẽ đang làm loạn động phòng, có lẽ cũng đang ngủ chăng? Anh không hề nhắn tin hay gọi điện. Bọn họ cứ tạm biệt như thế, liệu có còn gặp lại?

Đột nhiên nhận được tin nhắn.

Jungkook: "Em ngủ chưa?"

Chaeyoung nhìn đồng hồ, một rưỡi sáng. Đột nhiên lập tức có phản ứng, nhảy khỏi giường mặc quần áo. Mẹ cô vốn đang ngủ, nghe thấy tiếng động khoác áo ra khỏi phòng, hỏi: "Hơn nửa đêm rồi còn đi đâu?"

Chaeyoung: "Bạn học con có việc gấp."

Mẹ: "Bạn học bạn học! Con làm gì từng thân thiết với bạn học nào đến thế? Rốt cuộc là đi đâu?"

"Mẹ không cần quan tâm."

Sông cũng có khi cạn [ KookRose Ver ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ