Văn Tuấn Huy nói với một vẻ mặt rất thản nhiên, không để ý sắc mặt Từ Nguyên Minh đã trắng bệch cả rồi. Thì ra bấy lâu nay là tự cậu một mình đa tình, cho rằng hắn cũng yêu cậu. Cậu nào biết, trái tim cậu trao cả cho hắn, trong khi một góc trái tim hắn cũng không có bóng dáng của cậu. Cậu được ở bên hắn, được hắn chiều chuộng, được hắn yêu thương, đều là nhờ cậu làm thế thân của Lâm Minh. Thì ra, cậu trước nay chưa từng được là chính bản thân mình, chỉ là cái bóng của một người đã chết mà thôi...Hỏi cậu có đau hay không? Không! Vì sao ư? Vì đã đau đến mức không còn biết gì là đau nữa rồi. Tại sao cậu không khóc? Vì cậu không thể khóc nổi nữa. Và bởi vì, dù có khóc, cũng chẳng để làm gì. Hắn có để ý đâu, hắn có quan tâm cậu vui hay buồn đâu. Thứ hắn quan tâm, là thân xác của cậu có thể để hắn thoải mái sử dụng hay không thôi. Dẫu cậu có khóc đến mù hai mắt, miễn cái bông cúc của cậu hắn còn đâm vào được thì sẽ chẳng sao cả. À, thì ra là thế! Thì ra, cậu còn không bằng một người đã chết...
Quả nhiên, mặc kệ hiện tại tâm trạng cậu ra sao, Văn Tuấn Huy vẫn như mọi hôm lột sạch quần áo nhào tới ôm lấy cậu. Nếu là bình thường, cậu sẽ xấu hổ ngại ngùng mà đẩy hắn ra, thêm vài câu cự cãi nữa, cũng chỉ là từ chối cho có lệ, chỉ khiến Văn Tuấn Huy thêm phấn khích. Nhưng hôm nay, cậu không còn hơi sức làm chuyện thừa thãi đó, cậu hoàn toàn buông xuôi, mặc kệ hắn ở trên người cậu hết hôn lại cắn, in ra một mạt hôn ngân đỏ tươi kiều diễm. Cậu vẫn cắn chặt răng không lên tiếng.
Văn Tuấn Huy nhíu mày không hài lòng, hắn không thích cậu im lặng. Như thế còn gì là tình thú nữa. Không được!
- Sao vậy? Sao không nói gì? Không phải em hận tôi lắm sao? Sao lại để mặc tôi? Sao không mắng chửi tôi đi hả? Sao không kháng cự?
Cậu không nhìn hắn, mắt dâng lên một tầng hơi nước mịt mờ:
- Không phải nói tôi là thế thân sao? Tôi chỉ là đồ chơi của anh thôi, anh muốn làm gì tôi chẳng được, đâu cần hỏi nhiều như vậy. Có phải không, chú Văn?
Giọng cậu đạm mạc nghe không ra cảm xúc, nhưng trên thực tế là chua xót đến tận cùng. Trái tim cậu như bị bóp nghẹt, một tiếng "chú Văn" này, có bao nhiêu giày vò với cậu, chỉ cậu mới hiểu rõ.
Văn Tuấn Huy mặt đen kịt, cậu dám giở giọng điệu này với hắn sao? Được lắm! Đã nói thế hắn sẽ cho cậu biết thế nào là muốn làm gì chẳng được.
Hắn cúi xuống xé rách quần áo của cậu, tàn sát thân thể cậu, làm đủ trò kích thích, cậu vẫn không đáp lại. Tức giận, hắn cứ thế tiến vào bên trong cậu, trực tiếp bỏ qua phần mở rộng. Cảm giác đau như thân dưới bị xé rách làm đôi khiến cậu nhăn mặt, nhưng vẫn cắn môi không rên một tiếng. Từ đó, mặc Văn Tuấn Huy hung hăng luật động, cậu chỉ như một cái xác nằm im lìm. Môi dưới bị cắn đến ứa máu, dòng chất lỏng đỏ tươi theo khóe miệng cậu chảy xuống, thoạt nhìn vô cùng đáng thương. Bên dưới hình như cũng chảy máu rồi, nhưng cậu quan tâm làm gì chứ? Dù có bị làm tới chết, hắn cũng sẽ không thương xót cậu.
Văn Tuấn Huy thực ra vẫn không dùng hết sức, hắn vẫn muốn cậu sẽ sớm đầu hàng. Tuy nhiên cậu thà chịu đựng đau đớn chứ không hé răng nửa lời khiến hắn vô cùng tức giận. Lúc này, hắn chỉ muốn cậu mở miệng, hắn muốn nghe tiếng rên rỉ phiến tình của cậu, tiếng rên khiến tâm tư hắn ngứa ngáy suốt một tuần qua. Vậy mà cậu lại gan góc im lặng. Hắn không chấp nhận, hắn phải mạnh mẽ hơn nữa, hắn không tin cậu chịu đựng được. Nghĩ như thế, nhưng khi nhìn thấy khóe miệng cậu chảy máu, gương mặt vì đau mà nhăn nhó của cậu, hắn lại không thể tiếp tục nữa. Trong lòng hắn vô cùng khó chịu cũng không rõ vì sao. Lẽ nào hắn đau lòng? Lẽ nào hắn xót cậu? Không! Tuyệt đối không! Cậu chỉ là thế thân, cậu không đủ tư cách để hắn phải đau lòng.
Tiến không được lùi không xong, hắn đành hậm hực rút ra khỏi cậu, mặc lại quần áo, một mạch bỏ ra ngoài không thèm ngoái lại. Hắn phải ra ngoài, hắn phải điều chỉnh tâm tình một chút. Đợi hắn bình tĩnh rồi sẽ quay lại hảo hảo dạy dỗ cậu.
Từ Nguyên Minh được tha, mệt nhoài nằm trên giường không còn chút sức lực. Một giọt nước mắt khẽ lăn. Vị mặn của máu, của nước mắt hòa vào nhau chát đắng trong miệng cậu. Cậu chân chính nhận ra, vị của tình yêu bị phản bội thì ra là như thế này.
Văn Tuấn Huy tâm trạng cực xấu rời khỏi nhà, lái xe như điên đến quán bar quen thuộc. Từ Nguyên Minh chết tiệt, cậu lại dám khiến hắn khó chịu như vậy. Không biết thân biết phận! Văn Tuấn Huy cứ thế âm thầm mắng chửi cậu, nhưng càng mắng càng khó chịu. Vì căn bản cậu không sai, cậu đã cam chịu làm thế thân rồi, hắn còn đòi hỏi gì nữa chứ? Phải, hắn đòi hỏi cái gì nữa? Cái gì... hắn không biết. Nhưng hắn muốn cậu như trước kia, cam tâm tình nguyện yêu hắn, là yêu chứ không phải chấp nhận. Nhưng vì sao hắn muốn cậu yêu hắn? Vì sao? Trong khi hắn không yêu cậu? Rốt cuộc hắn bị cái gì hả trời?
___
Chap sau có biến đó =))
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Seventeen/CV/Junhao ] Là yêu hay là hận
FanfictionTác giả : Shantran Chuyển ver: Lin Độ dài: 47 chương + 5 phiên ngoại Bản gốc: hoàn Bản CV : hoàn Couple: Junhao(main), Soonhoon Hệ liệt "Là yêu hay là hận" Chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả Vui lòng không mang ra khỏi wattpad Ai dị ứng với th...