6. Một thời đã qua...

1.4K 112 1
                                    




JunHwi sau khi nhận được tin liền nhanh chóng phi xe đến bệnh viện, miễn cưỡng cho cậu theo cùng.
Đến nơi, đèn cấp cứu nơi phòng bệnh của Hansol vẫn còn sáng, bóng các bác sĩ cùng y tá tay chân liên tục làm việc hiển hiện sau tấm kính mờ chẳng có dấu hiệu gì cho việc ca cấp cứu sắp hoàn thành. Trước cửa phòng là chủ tịch cùng phu nhân Chwe, vẻ mặt hai người chẳng giấu nổi sự lo lắng tột cùng, phu nhân Chwe khóc lên khóc xuống trên vai chồng, chủ tịch Chwe cố trấn an vợ, mắt cứ không thôi nhìn về phía phòng cấp cứu mà trút ra từng hơi thở dài nặng nề. JunHwi cùng Myungho đến, chẳng ai nói gì, tâm tư ánh nhìn đều dồn vào phòng, lòng thầm cầu nguyện.
Hansol à, anh ổn mà... phải không ?
Đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Bác sĩ cùng y tá mệt mỏi đi ra liền bị bốn người bên ngoài bám víu lấy như tấm phao cứu sinh giữa đại dương mênh mông.
- Bác sĩ... bác sĩ...
- Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Thật là may mắn, chỉ cần đưa đến bệnh viện chậm vài giây thôi là cậu ấy có thể đã không cứu được rồi. Gia đình lần sau chú ý đừng gây xúc động mạnh cho bệnh nhân, cậu ấy có bệnh án bệnh tim rồi đúng chứ?
- Cảm... cảm ơn bác sĩ.
Phu nhân Chwe thầm chắp tay tạ ơn Chúa, bà sẽ chẳng biết sống tiếp thế nào nếu đứa con trai duy nhất của bà cũng theo đứa em omega của nó bỏ bà đi. Thật chẳng giám nghĩ.
- Được rồi. Bây giờ bệnh nhân sẽ được chuyển sang phòng hồi sức. Gia đình có thể vào thăm bệnh nhân. Tạm biệt.
Bác sĩ cùng y tá rời đi. Từ phòng bệnh, chiếc giường đẩy Hansol với gương mặt xanh xao đi ra, mọi người cùng đi theo anh đến phòng hồi sức.
------- Phòng hồi sức --------
Y tá sau khi gắn xong bình truyền nước vào tay anh liền đi ra ngoài, căn phòng im lặng với bốn người tám con mắt hướng tới anh.
- JunHwi, cháu biết vì sao Hansol lại xúc động mạnh đến nỗi lên cơn đau tim không? Sao thằng bé lại để mình xúc động đến như thế kia chứ...
- Cháu... cháu không biết nữa.
Chwe chủ tịch cùng với Chwe phu nhân đối với hắn như cha như mẹ vậy. Hắn thực lòng kính trọng, yêu thương ba mẹ Chwe, nay phải nói dối họ khiến lòng hắn chẳng dễ chịu chút nào. Hắn biết Hansol bị như vậy hẳn là vì hắn, nếu ngẫm nghĩ lại thời gian qua hắn chẳng thể nào ngờ có lúc hắn và Hansol lại quay ra đối đầu nhau như vậy, hơn nữa, nếu ba mẹ Chwe biết thì có lẽ nào Moon thị với Chwe thị cũng trở mặt nhau quay qua cạnh tranh nhau không? Là vì omega tên Myungho hèn hạ thấp kém kia liệu có xứng không chứ?
- Myung... Myungho phải không cháu? Seo...Myungho ?
Chwe phu nhân chợt lên tiếng ngờ ngợ, hướng cậu đặt câu hỏi.
- Dạ... dạ... Bác Chwe, bác còn nhớ cháu ạ?
Myungho không khỏi xúc động, từng hình ảnh xưa ấy như thước phim quay chậm trong đầu cậu
Thuở ấy, trong khu ở của Myungho không ai là không biết thằng bé omega nhà họ Seo mê mẩn thích chơi với thiếu gia nhà họ Chwe. Vốn người người ở đấy chẳng ai thích cậu cả ngoại trừ nhà họ Chwe, chẳng hiểu sao từ chủ đến tớ trong Chwe gia đều yêu ơi là yêu, cưng ơi là cưng Myungho, cứ thấy bóng Myungho từ xa hay lấp ló ngoài cửa là y rằng HaoHao-ie ơi HaoHao-ie à rồi bắt cóc luôn cậu vào nhà chơi. Mà, đứa bé 5 tuổi ngây ngô Myungho khi ấy quen bị mọi người ghét bỏ rồi nên cứ nghĩ cả thế giới này ai ai cũng ghét mình, nhìn thấy là khó chịu rồi, tự nhiên nhà Chwe chuyển đến yêu thương cậu làm cậu cũng chẳng quen luôn. Mặc kệ lời dặn thích qua nhà khi nào thì qua, vào nhà không cần phải bấm chuông của nhà Chwe, Myungho dù thích ơi là thích chơi với anh Hansol hiền hiền đẹp trai vẫn lấm lét sợ hãi chỉ dám đứng ngoài cửa và phải đợi đến khi nào có người ra kêu vào mới dám vào.
Chwe gia khi ấy trong vùng nổi lắm, nổi vì nhà giàu nứt đố đổ vách, nổi vì ai ai trong nhà cũng đẹp hơn hoa, tốt bụng thân thiện. Seo gia cũng thuộc dạng khá giả trong vùng nhưng ông Seo lại nổi tiếng với cái tính nịnh nọt dựa hơi mấy người giàu, thành ra, khi nhà Chwe chuyển đến thì ngày ngày sang nhà họ nịnh nọt, cái gì cũng Chwe gia, việc gì cũng Chwe gia, tưởng như ông sắp đội Chwe gia lên đầu luôn rồi.
- Myungho. Mày đừng có nói hay làm gì không phải với nhà họ Chwe biết chưa? Họ mà có phàn trách gì thì cứ liệu hồn.
Cậu khi ấy cũng chỉ lơ mơ hiểu là ba mẹ Seo cấm cậu làm phiền Chwe gia, như vậy sẽ khiến ba mẹ Seo ghét cậu hơn. Thế là mấy ngày sau không thấy Myungho sang nhà, Chwe gia lại từ trên xuống dưới mang trong mình nỗi buồn không tên nào đó. Cậu chủ Chwe sau bao ngày đêm dài vắt tay lên trán suy nghĩ như ông cụ non rốt cuộc cũng tìm ra nguyên nhân. Một buổi sáng đẹp trời, chim ca líu lo, gió mơn man nhè nhẹ đưa đẩy từng đám mây bồng bềnh tạo nên một khung cảnh lịch sử huy hoàng, ôi mẹ ơi, ta nói nó chẳng liền quan, túm quần là cậu chủ Chwe hôm đó nhân danh thần bóng đèn, vung chăn khởi nghĩa. Sau vài phút chuẩn bị vũ khí chiến đấu, dù nhân lực thiếu thốn nặng nề nhưng bù lại về cả lương thực lẫn vũ khí đều thừa dùng, cậu chủ Chwe ném hết vào balo Spider Man, ý chí vững vàng với niềm tin sắt đá thúc đẩy nhanh bước chân cậu sang nhà Seo tìm đường soi sáng Chwe gia.
"Kính coong"
Mẹ Seo đang nấu ăn dở tay liền bảo cục cưng Hansung ra mở cửa giúp.
- Xin chào
Hansung mở cửa, lễ phép chào hỏi trước, nhận ra là anh Hansol liền tươi cười mắt lấp lánh tinh tú.
- Anh Hansol, anh sanh rủ Hansungie đi chơi à?
- Không có. Anh sang tìm HaoHao
- Ừm... HaoHao... em ấy không có nhà.
Hansung nói dối, cậu ta lắp bắp kìa.
- Vậy à? Anh vào nhà đợi em ấy cũng được. Bác ơi, cho con làm phiền.
Hansol vào nhà, rất ngoan ngoãn ngồi đặt hai tay trên gối, lưng thẳng nghiêm túc. Ba Seo thấy cậu chủ Chwe thì niềm nở nói chuyện
- Hansol, hôm nay cháu sang đây làm gì vậy? Ba mẹ Chwe không ở nhà hả?
- Cháu sang kiếm HaoHao, hỏi em ấy sao không sang nhà cháu nữa. Chwe gia, đặc biệt là ba mẹ Chwe đặc biệt nhớ cậu ấy, nhớ quá sinh ra khó tính hơn ấy.
Ai dà, Chwe thiếu chủ, cậu nói là cố ý đúng chứ ? Nói trúng tim đen người ta kìa. Ta nói, Chwe thiếu chủ thâm hiểm từ nhỏ nha.
- A, cháu tìm Myungho à? Để bác gọi nó xuống nhé.
Hansol nghe xong vui vẻ cười với ba Seo, lập tức bỉu môi liếc qua ai oán Hansung đang co rúm cúi mặt xấu hổ bên kia.
Lát sau Myungho xuống, Hansol lập tức chạy lại ôm cậu. Tay chân hấp tấp sờ sờ nắn nắn Myungho đến nỗi cậu không nhịn được phải hỏi anh:
- Anh làm gì HaoHao vậy?
- Anh coi HaoHao có bị thương chỗ nào hay bệnh gì không mà sao maya bữa nay không qua nhà anh chơi. Ai cũng nhớ em hết trơn.
- Em.. em cũng nhớ mọi người lắm.

[ SEVENTEEN/CV/3P ] Tôi chọn cậu ta!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ