Chương 59: Giai nhân sinh nước mắt, tâm đã xa

564 16 0
                                    

Chương 59: Giai nhân sinh nước mắt, tâm đã xa

Ngọc Vô Thụ vừa mới mở miệng, La Khởi đã biết hắn nói chuyện gì.

Kỳ quái, chẳng lẽ hai người lại ăn ý hiểu lẫn nhau tốt đến mức như vậy sao? Hay là trước giờ vốn dĩ Phạm Dĩnh vẫn là một cái gai chưa thật triệt để được nhổ bỏ giữa hai người, chỉ đợi có thời cơ liền nhô ra phá rộng hơn hố ngăn cách giữa bọn họ?

“Ngọc Vô Thụ, ngươi nói đủ chưa?” vẻ giận dữ nhuộm đầy má phấn lúm đồng tiền của La Khởi, thanh âm mềm nhẹ chứa hàn ý nghiêm nghị, “Ngươi dựa vào cái gì mà oan uổng cắt đứt tâm tình người khác? Ngươi lại dựa vào cái gì mà chỉ trích ta? Từ đâu mà ngươi nhìn thấy rằng ta chuyện trò vui vẻ bởi thấy Phạm Dĩnh chết đi?”

Ngọc Vô Thụ nghĩ đến lời nói vừa rồi của mình đúng là có gắp lửa bỏ tay người thật, chần chừ một chút, vừa mới định mở miệng xin lỗi thì đã nghe La Khởi nói tiếp:

“Ngươi đã nói đến việc này, chúng ta cũng không ngại làm rõ. Ngươi tâm tình buồn rầu hấp tấp đến tìm ta tâm sự, là vì muốn dựa dẫm vào ta để có được sự an ủi cho tâm hồn bình yên chứ gì? Bởi vì ngươi đau lòng do Phạm Dĩnh chết đi, ngươi hy vọng ta đây là vị hôn thê có thể mềm giọng an ủi tâm tình hiện đang đứt ruột đứt gan vì một nữ nhân khác của ngươi, đúng không?”

Đến lúc này, càng kích động lửa giận trong tim Nhị Hoàng tử bùng lên, “Nàng ấy đã chết, nàng không nhắc đến nàng ấy bằng một giọng tôn trọng được sao? Đối với người đã chết nàng còn so đo chuyện ghen tuông năm xưa thì có ý nghĩa gì?”

“Nàng ấy đã qua đời, nhưng ta còn sống, mà miễn còn sống thì còn một số việc liền muốn so đo. Hay là, ngươi tình nguyện người chết chính là ta?”

“Khởi nhi!” sắc mẳt Ngọc Vô Thụ thay đổi hết xanh lại trắng, nghiến răng nói, “Nàng nói những lời vô liêm sỉ gì vậy?”

Vô liêm sỉ? Từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người nào mắng như thế, nên Tam tiểu thư lúc này muốn khóc, nhưng vẫn cố chấp trợn đôi mắt hạnh lên, “Như thế nào mới gọi là không vô liêm sỉ? Ca lên múa lên để làm ngươi vui vẻ? Hay là cùng ngươi đánh đàn luận thơ?”

Ngọc Vô Thụ càng tức giận đến khó thở, “Nàng… Nàng…”

“Ngươi đau lòng đứt ruột vì giai nhân hương tan ngọc nát thì ngươi cứ tìm một xó xỉnh nào đó mà khóc rống một hồi đi, tới tìm ta để trút giận làm gì? La gia chúng ta người nào được nuôi lớn để làm chỗ cho Nhị Hoàng tử trút giận vậy?”

“Ngươi… Ngươi… ngươi… ngươi là vị hôn thê của ta!” Hắn “Ngươi” nửa ngày mới rống ra được một câu này, nhưng dùng lời này để trả lời cho câu chất vấn của Tam tiểu thư không khỏi làm cho người ta liên tưởng so sánh ngay là quá mức vô lý rồi.

Mặt La Khởi biến sắc, “Đừng nói danh phận vị hôn thê của ta còn chưa được Hoàng gia của ngươi thừa nhận, mà cho dù thật sự là vị hôn thê của ngươi thì cũng không phải là công cụ trút giận của ngươi!”

“Này…” Sao càng nói thì càng rối thế này? “Ngươi có thể nói vào điểm chính không? Chúng ta đâu phải muốn nói cái này?”

Si tướng công - Kính Trung Ảnh [Reup - Full]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ