Giọng nói này .... là hắn ! Cô đột ngột quay lại , đúng là hắn ! Hắn là người cung cấp tiền cho mẹ cô . Phải ! Chính là hắn đấy ! Nhưng ... tại sao ? Ý gì đây ?
Cô không dùng ánh mắt đề phòng hắn nên bị lại đè xuống . Không như những lần trước nữa , lần này cô không hề sợ một chút nào mà thay vào đó là sự ấm áo lạ thường .
Hắn nhìn cô , rồi lại cuối đầu xuống hôn sâu vào cánh môi anh đào của cô . Vị ngọt của cô thật sự muốn khiến hắn lại bùng nổ nữa rồi !
Hắn giật mình , nhận thức được những gì mình làm. Hắn hôm nay tạm thời tha cho cô . Hắn lại đứng lên và đi . Trước khi đi , hắn nói với cô
- Em lo thay đồ đi ! Rồi thăm mẹ của em !
Nói xong hắn đi ra khỏi phòng , xuống phong khắch đợi cô . Còn cô thì vẫn ngây ngơ ra đó , rồi bước xuống giường . Kế bên có một tủ quần áo , cô nghĩ sẽ có đồ cho cô nên cô mở ra . Quả nhiên , đồ của cô đầy ở đây , ủa ? Nhưng sao tất cả quần áo của cô lại cấp tố. Chuyển đến đây ?
Chắc chắn là do hắn! Cô mặc kệ , lo thay đồ nhanh và thăm mẹ cô . Vì được nhìn thấy mẹ không gì vui hơn hết !
Cô đa thay xong , bước ra khỏi phòng nhưng ... không biết phong khách đâu cả . Như đã thấy , chỗ này còn rộng hơn me cung đấy ! Nên cô đã an phận đứng đó và gọi to tên hắn! Dương Song Tử !
Vâng , trong tíc tắc hắn đã đến ! Hắn còn nhanh hơn thằng flash nữa cơ đấy !
Thôi ! Vào vấn đề chính . Cô định hỏi hắn là đường ra ở đâu . Nhưng hắn đã nhanh tay dùng khăn ngấm thuốc ngủ cho cô. Chết tiệt ! Cái tên này đang ..... làm ..... gì ..... ?
Cô bị hắn ngâm thuốc ngủ cho cô . Hắn dường như nhất quyết không để cô biết được đường ra khỏi đây .
Khoảng vài giây sau thì hắn đã ra khỏi ngôi nhà "mê cung" . Song Tử để cô nằm ở ghế sau , trước khi đóng cửa xe hắn không quên nhìn khuôn mặt nhỉ nhắn khi ngủ . Thật giống mặt trời nhỉ say giấc .
Không nói nhiều , hắn đã đóng cửa xe và xuất phát luôn .
Tới nơi , Thiên Bình mơ hồ cố gắng nhớ ra những gì và chợt tỉnh giấc . Cô xoay qua nhìn Song Tử . Hắn chỉ nhìn cô và cười .
- Xuống đi tới rồi , muốn ngủ nữa hả ? *cười gian*
Thiệt là ! Cái tên này ! Đã sáu năm mà vẫn không thay đổi , vẫn kiêu ngạo như xưa .
Cô đỏ mặt liếc hắn , rồi tự dưng nhớ ra cái việc mà hắn cho cô ngấm thuốc mê . Cô lại xoay qua mắng hắn .
- Anh ! Sao anh dám ngấm thuốc mê cho tôi ?!
- Vì tôi không muốn em biết lối thoát của căn biệt thự đó . Khó mà ai tìm được đường , chỉ có tôi mà thôi .
- Anh ......!
- mau xuống xe đi ! Chẳng phải em muốn thăm mẹ sao ?
- Hừ ! Anh được lắm !
Cô vội vã xuống xe và không cái liếc mắt nhìn hắn . Hắn cũng vậy , chỉ vội vã xuống xe thôi .
Cả hai không nhanh không chậm lên gặp y tá để biết phòng mà mẹ cô đang hôn mê . Sau khi biết được số phòng , cô vội chạy thật nhanh để được gặp mẹ và cô đã quên hắn luôn .
BẠN ĐANG ĐỌC
[Song Tử - Thiên Bình] Em là của TÔI ( yandere )(tạm drop)
VampirosTôi là vampire Tôi là côn đồ Tôi muốn tất cả Tất cả mọi thứ của em Thân thể của em Máu của em . . . Tất cả của em đều là của Phải ... tất cả là của tôi Nhưng chỉ cần kẻ thứ ba nhúng tay vào Làm bẩn em Thì tôi ... Sẽ GIẾT kẻ đó ngay lập tức !