58

91 4 0
                                    

  Thói quen là một thứ rất đáng sợ. Khi nó đã đâm sâu tận xương tủy, bạn sẽ phát hiện bạn cũng không còn thay đổi được nữa rồi.

Thượng Quan Thập ngồi ở trong phòng khám của mình, vuốt cái vòng tay cho nam tinh xảo trên cổ tay. Cậu tinh tế nhớ lại, từ sau khi Hữu Dực xuất viện, hai tháng nay, từng chút từng chút phát sinh cùng Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm.

Kể từ ngày đó, hai người bọn họ mang theo tình trạng ngã bệnh đến, ở nơi này trong hai tháng, bọn họ sẽ thường xuyên mang theo bệnh vặt, đau vặt đến khám chỗ cậu bác sĩ nhi khoa này. Có điều, lúc bọn họ sinh bệnh còn rất đáng yêu! Tựa như Tả Dực và Hữu Dực lúc giận dỗi. Khi đó, chính cậu thậm chí cảm thấy bọn họ chính là đứa trẻ con. Nhưng là, sau đó cậu lại rất nghi ngờ, sức miễn dịch của bọn họ thật sự kém như vậy sao? Làm sao dễ dàng cảm mạo như vậy chứ? Cậu cũng từng hỏi Tả Dực và Hữu Dực, chúng nó lại thở vắn than dài: "Hừ! Con đã sớm biết chiêu này rất khó! Ai! Thật khó cho hai ông ba kia! Bọn họ thật đúng là vất vả a!". Nghe dạng trả lời như thế, cậu càng mơ hồ, ai! Thật không biết bốn người bọn họ đang lén lút làm cái trò gì.

Vì cảm ơn điều trị của cậu cho bọn họ, bọn họ cùng nhau tặng chiếc vòng tay nam này. Vốn, cậu là không muốn nhận. Thế nhưng Tả Dực và Hữu Dực lại nói đây là bốn người bọn họ cùng nhau chọn, cậu nhất định phải đeo. Vì thế, cậu ngay từ đầu còn không có thói quen mang đồ trang sức, cũng từ từ bắt đầu tiếp nhận cái vòng tay này thành một phần của mình. Mỗi khi mệt mỏi, cậu đều sẽ nhìn nó một cái, dường như là thấy được, bốn khuôn mặt từng cặp tương tự nhau kia. Sau đó, tất cả vất vả cùng mệt nhọc đều sẽ trong nháy mắt hóa thành không. Thực sự rất thần kỳ, không phải sao?

Trong hai tháng này, cậu cơ hồ mỗi ngày đến tối đều sẽ ở chung với người nhà của bọn họ. Ba tựa hồ đã hiểu và bỏ qua cho Hiên Viên Diệu với Nam Cung Diễm, cũng ở chung hòa hợp với bọn họ, còn thường xuyên cùng một chỗ thảo luận vấn đề về y học. Mà bác Hiên Viên và bác Nam Cung vẫn là yêu mà lại tranh như thế, mỗi lần đều sẽ vì Tả Dực cùng Hữu Dực mà tranh. Có điều, mọi người đều đã thấy nhưng không thể trách. Bác gái Hiên Viên là một người phụ nữ rất dịu dàng, Tả Dực và Hữu Dực cực kỳ thích thân thiết với bà. Vì thế Hiên Viên Long Nhật và Hiên Viên Liệt, thường xuyên oán giận ở một bên: 'Mẹ hoàn toàn không cho bọn con cơ hội ở chung với cháu trai nha!'. Mà Nam Cung Phong lại là một người rất nội liễm (1). Hắn tuy rằng không thích nói chuyện, thế nhưng mỗi lần tan tầm trở về, hắn luôn có thể mang về thứ Tả Dực và Hữu Dực thích. Vì thế, Tả Dực và Hữu Dực thường xuyên nói với cậu: 'Chú Phong nhất định là có có thuật đọc tâm, nếu không chú ấy làm sao mỗi lần đều mua chuẩn như vậy!'. Cậu chỉ là cười mà không nói. Bởi vì cậu biết, Nam Cung phong là bởi vì cực kỳ thích bọn chúng, mới có thể biết thứ yêu thích của chúng nó.

Cuối cùng chính là Nam Cung Ngữ kia, nói như thế nào đây? Kỳ thực cậu sợ cô. Mỗi lần, lúc nhìn thấy cậu cùng với Hiên Viên Diệu còn có Nam Cung Diễm ở chung một chỗ, ánh mắt của cô sẽ trở nên rất sáng rất sáng, rất là quỷ dị. Làm cho cậu có một loại cảm giác toàn thân nổi da gà, rất khó chịu. Kỳ thực đây cũng không quan trọng. Cậu lo lắng nhất chính là, Nam Cung Ngữ thường xuyên cùng Hữu Dực trốn ở một bên, nhỏ giọng nói thầm. Sau đó, sẽ truyền đến một số từ trẻ em không nên nghe, giống như 3P gì đó nha! Nam nam sinh tử a! Trời ạ! Lúc đó cậu thật hy vọng Nam Cung Ngữ có thể hoàn toàn biến mất! Bởi vì cô hoàn toàn là đang làm lạc lối trẻ em nha! Ai! Cậu sau này nhất định cố gắng hết mức để cho bọn họ ít tiếp xúc thì tốt hơn.

Chậm rãi, cậu dường như đã bắt đầu quen với sự tồn tại của bọn họ và người nhà bọn họ. Kỳ thực, chính cậu cũng không biết, đây rốt cuộc là tốt hay xấu. Có đôi khi, cậu lại có một loại ảo giác, một loại ảo giác nhìn thấy bọn họ, phảng phất như nhìn thấy Tả Dực và Hữu Dực sau khi lớn lên. Chính mình thậm chí sẽ cho rằng, có thể được bọn họ ỷ lại, chính là một loại may mắn, một loại hạnh phúc. Dường như sự tồn tại của bọn họ đã thâm nhập cốt tủy của cậu, phòng không được, xóa không đi...

Chú thích

(1) nội liễm: chỉ một người thâm trầm, có thể khống chế tình cảm của mình để không biểu lộ ra ngoài ↑  

[REPOST] Đôi cánh mà tôi muốn có [Đam Mỹ]Where stories live. Discover now