Mệt mỏi quá……
Bỗng dưng một đôi tay vươn đến, nàng bị kéo vào lòng của Hắc Huyền Tú
“Ngủ đi, Tiếu Ngọc Nhi, khuya rồi, sáng còn đi dạo nữa ……”
Hắn đã nhận ra, cũng đem nàng kéo vào trong lòng hắn.
Tay hắn vòng ở trên lưng nàng, nàng nho nhỏ hút không khí một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lửa đỏ không thôi.
Mũi nàng tràn ngập mùi hương thơm ngát của bát ca, hắn có mùi của biển cả, gỗ thong thơm ngát trái hẳn với mùi mặt trời cỏ dại của thất ca.
“Bát ca……”
Nàng ngại ngần muốn gọi hắn buông nàng ra.
“Thất ca ngủ rất xấu tính, bình thường anh ấy hay ngủ một mình, nay chật chội thế này, em đừng nhúc nhích kẻo anh ấy nổi giận đấy.”
Lời nói của hắn làm cho nàng không có cách nào khác phản bác, chỉ có thể cứng ngắc ở trong lòng hắn.
Lưng thì dính sát vào ngực của bát ca, nhưng cái eo thì lại ko được may mắn như thế.
Chỉ hơi cử động nhẹ ,cái chăn càng rơi xuống để lộ cái chân trắng nõn bởi cái váy sộc xệch bị vén lên cao.Nhưng ko có cách nào cử động đành phải nằm im chịu trận
Mà làm cho nàng không nghĩ tới là, một chân đột nhiên gác lên đùi nàng.
Nàng kinh ngạc, theo sau là bát ca cười khẽ:“Tư thế của Thất ca khi ngủ rất xấu, em đừng động đậy , để anh giúp em lấy ra, nếu đánh thức anh ấy, anh ấy sẽ mơ màng đá em xuống giường ấy chứ.”
“Nga…… Không cần, để em tự làm……”
Nếu bát ca động thủ vạn nhất không cẩn thận đụng tới làm sao bây giờ?!
Kết quả chính nghĩ như vậy , Hắc Huyền Tú thủ đã bắt đầu hành động .
Hắn đẩy ra đặt chân thất ca đặt ở trên đùi nàng.
Đương nhiên không thể tránh khỏi va chạm vào vùng da thịt non nớt phía trong đùi của nàng, làm nàng rợn cả tóc gáy
“Được rồi, ngủ đi.”
Giống như người vô sự, hắn rút tay về, ở nàng bên tai nói nhỏ , hô hấp dần dần lâm vào vững vàng.
Hắc Huyền Ngọc đợi thật lâu, khi xác định bát ca đang ngủ, bắt đầu hoạt động thân thể sắp bị hóa đá.
Chân vừa hơi hé ra, đang muốn xoay người nằm bình thường, bỗng dưng chân thất ca bất chợt đưa đến. Để ngay hoa huyệt nho nhỏ của nàng, nhẹ nhàng ma sát….
“Ngô……”
Nàng khẽ rên rỉ một tiếng, chân thất ca miết nhẹ vào hoa hạch nhỏ bé làm nàng bất thình lình ngậm miệng ko kịp; Nàng thầm nghĩ : Trời ạ, không được rồi, sợ nhất khi hắn tỉnh lại sẽ bị mắng, nên tìm cách mới được.
Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng hồng, thân thể của nàng dần dần đỏ ửng lên vì ko biết vô tình hay cố ý mà đầu gối của hắn thỉnh thoảng ma sát nhè nhẹ làm cho Ngọc nhi không biết nên làm như thế nào khi có từng trận tê dại từ hạ thân truyền đến, cảm giác thật lạ thật khó chịu làm nàng thống khổ bịt miệng tránh thoát ra tiếng rên rỉ đáng xấu hổ kia.
Khi nàng đưa tay muốn đẩy chân của Thất ca ra, bỗng dưng hắn xoay người ôm lấy eo nàng đầu vùi vào hõm cổ của nàng.
Hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng. Đôi môi ấm nóng của hắn dán sát vào cổ của nàng, cảm giác quá mức thân thiết nhưng lại làm cho đóa hoa nhỏ phía dưới nhẹ run rẩy…
“A……”
Nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng, lập tức lại kích động che miệng mình, hoảng sợ nhìn trái nhìn phải thấy hai người không có động tĩnh mới trầm tĩnh lại.
Trong lúc nàng không để ý,nàng hoàn toàn không hay biết một bàn tay lặng lẽ tháo sợi đai buộc lưng của nàng, nên khi nàng vặn vẹo né tránh chân Thất ca, bên dưới ma sát làm nàng cắn chặt răng, bên trên vì vặn vẹo mà gần như trần trụi vì cái áo rộng cổ. Bất chợt nàng cảm thấy bộ ngực nàng có một vặng nặng đè lên, làm nàng sợ đến mức hô hấp như ngừng hẳn.
Đó là tay của bát ca.
Mà ngay tại đồng thời, đầu gối thất ca bắt đầu động lên.
Đột nhiên hướng phía trước nhấn nhẹ một cái, nàng nức nở một tiếng, vươn tay nhỏ bé gắt gao che miệng mình.
Còn nhớ rõ bát ca nhắc nhở, không thể đánh thức thất ca.
Nhưng là……
Nơi đó thường thường bị chân của thất ca hướng lên trên ma sát, bị ma sát cùng đè ép khác thường, thật là khó chịu……
Nàng vặn vẹo định tránh khỏi cảm giác thật khó chịu, bất ngờ hai người đều rút lui
Nàng thở phào nhẹ nhỏm, vừa xoay người lại thì bát ca bỗng dưng chồm thân thể qua, đầu hắn dán tại ngực của nàng, mà đôi môi nóng ấm của hắn để ngay tại đầu nhũ tiêm kia, làm nàng nghẹn ngào.
Nhưng chỉ thoáng chốc, hắn lại rút lui chưa kịp thở phào thì bàn tay to lớn của thất ca đã chiếm đến, còn nhẹ nhàng ma sát đỉnh non mềm của nàng.
Nàng cảm giác giữa hai chân mình có cái gì đó ấm nóng chảy ra
Thật là khó chịu……
Bàn tay bát ca bỗng dưng đặt lên bụng như vô ý bắt đầu xê dịch xuống dưới, đến tiểu hoa hạch nhỏ nhắn của nàng, hai ngón tay nhẹ nhàng ma sát như đã tìm ra món đồ chơi thích thú.
Nàng thân mình cứng đờ, hai chân gắt gao kẹp lấy, theo phản xạ không thể để cho hắn sờ tiến vào.
Nàng thổn thức, khó chịu vặn vẹo, sợ hãi định đứng bật dậy chạy thoát khỏi chỗ ngủ đáng sợ này, nhưng bất ngờ hai người trở về tư thế ngủ bình thường như chưa hề có gì phát sinh ra.
Ngọc nhi nhón người dậy định chạy ra sô pha, bất ngờ, hai chân hai người lại đè ép xuống tiếp tục chơi trò ban nãy, bây giờ choáng váng, cảm xúc quái lạ cứ đè ép lên nàng. Nhưng chỉ một chốc lại buông ra.
Cứ thế, cứ thế, mỗi khi nàng định nhỏm dây thì dường như hai cánh tay đồng loạt ôm chầm lấy nàng. Nhưng nàng nằm im lại không hề phát sinh chuyện gì. Mãi đến khi nàng mệt mỏi quá ngủ thiếp đi.
Khi nàng vừa nhắm mắt lại chìm vào trong giấc ngủ say sưa, thì hai thiếu niên bên cạnh đột nhiên mở choàng mắt.
Huyền Thiên khẽ thở dài, nhìn ngắm chú mèo con trước mắt chỉ được nhìn ngắm mà ko thể nào ăn được tiếc nuối. Huyền Tú vẫn còn luyến tiếc cúi đầu, tham lam mút nhẹ lấy bộ ngực non tơ kia, Huyền Thiên cũng nhịn không được khẽ cúi người thở dài: “Tú, để em ấy ngủ đi, cô bé vẫn còn bé quá.”
Tú tiếc nuối, đứng dậy ngẩng đầu nhìn anh trai: “Thiên không nỡ à?’’
“Ừm, đừng dọa cô bé sợ, từ từ đi Tú”
Miệng nói thế nhưng anh vẫn luyến tiếc cúi người mút nhẹ tiểu hoa hạch nhỏ bé kia, làm Ngọc nhi thoáng run rẩy, kích động nấc khẽ mới chịu ngừng tay.
BẠN ĐANG ĐỌC
Oan Trái ( Cấm Luyến )
Ficción GeneralLẳng lặng, cuốn gói, thu dọn, nước mắt Hắc Huyền Ngọc không ngừng tuôn rơi, cô đi đâu? Về đâu, cô phải làm gì? ""Ừm...."" Một tiếng ho khẽ vang lên cạnh cửa, cô nhìn lên, Thất ca và bát ca đang đứng đó. Bát ca nhẹ nhàng bước vào vẻ mặt ôn nhu trìu m...