Ngày hôm sau vẫn như thế, vẫn đi dạo hết mấy khu du lịch khu thương mại mua sắm lớn nhất ở HongKong, các ca ca của nàng, ngoại trừ tư thế ngủ kì quái ra, còn lại đều rất tuyệt không thể chê được. Mua cho nàng, những thứ nàng thích ăn, dẫn nàng tham quan cùng nàng chơi trò chơi. Có thể nói những ngày ở Hong Kong này là những ngày vui nhất trong cuộc đời mười sáu năm của nàng từ trước đến nay.
Tối, đêm nay là đêm cuối cùng nàng ờ HongKong, sáng mai nàng sẽ ngồi máy bay đến thẳng đảo Hawaii, Huyền Ngọc háo hức, đến gần như không ngủ được. Huyền Tú chỉ nhìn nàng mỉm cười còn Huyền Thiên thì trợn mắt: “Đi ngủ mau.”
Huyền Ngọc bất mãn bĩu bĩu môi, cũng ngoan ngoãn leo lên giường nằm ngủ. Thật sự thì mấy đêm nay nàng do mệt mỏi quá, nên cũng không hay biết thực sự tư thế ngủ của các ông anh có thay đổi hay không, vì vừa đặt lưng xuống giường là nàng đã ngủ say như chết. Đương nhiên đêm nay cũng không ngoại lệ.
Nghe thấy nhịp hô hấp đều đặn của nàng, Huyền Tú biết nàng đã ngủ mới đưa mắt nhìn Huyền Thiên: “Thiên, bé con càng ngày càng không sợ anh rồi.”
Huyền Thiên hừ lạnh: “Chắc phải dạy dỗ lại quá.”
Huyền Tú nheo mắt: “Nỡ sao?”
Huyền Thiên nhìn chăm chú vào màn hình không lên tiếng, mấy đêm nay ngoài đêm đầu tiên được gần gũi bảo bối, thời gian còn lại hai anh em họ đều thức trắng canh giữ thị trường chứng khoán phố Wall.
Hai anh em năm nay tuy mới mười tám tuổi, nhưng trên giới kinh doanh nổi tiếng là sát thủ trong giới chứng khoán. Hai anh em, người thủ trong, người đối ngoại, kết hợp thiên y vô phùng, ăn ý đến không còn khe hở. Khi họ quyết tâm đầu tư vào lĩnh vực nào thì xem như đã nắm chắc trong tay phần thắng.
Huyền Thiên mệt mỏi nói: “Chỉ đêm nay nữa thôi, mai sẽ đưa bảo bối đi du lịch một tuần, sau đó về tiếp tục chiến đấu.”
Huyền Tú cười mỉa, “Làm quần quật thế, chán thật cũng may chúng ta còn có bảo bối để yêu thương.”
“Ừm, ráng đi, chỉ vài năm thôi, lo xong chuyện này mình và bảo bối sẽ không còn lo lắng nữa.”
Vừa nói, đôi mắt anh đầy vẻ thương yêu nhìn về nơi chiếc giường to ở đầu phòng, nơi đó có thân ảnh mà đã bốn năm nay anh ngày mong đên nhớ, nhưng anh không có cách nào tiếp cận, hay nói đúng hơn là không dám tiếp cận bởi vì, anh sợ. Anh sợ với cá tính nam nhân huyết khí phương cương, không thể kiềm lòng nổi sẽ làm ra những chuyện dọa tiểu bảo bối của anh sợ. Anh sợ với bộ mặt lạnh như băng của mình sẽ dọa cô bé chạy mất mà không dám quay đầu lại. Nên anh phải nhờ Huyền Tú làm cầu nối giữa hai người. Không ngờ, đúng là anh em song sinh, Huyền Tú vừa gặp mặt Ngọc nhi cũng đã giống như anh, yêu thương cô bé vô hạn.
Nghĩ lại cũng thật sự buồn cười, nét lạnh lẽo bề ngoài của anh, hấp dẫn biết bao nhiêu cô gái như thiêu thân lao vào anh, nhưng anh lại không rung động một mảy mai, thế nhưng đứng trước cô bé con này anh lại không tự chủ được, lúc nào ‘tiểu đệ đệ" của anh như gặp được chủ nhân, cứ cương cứng, làm anh bối rối, nên giọng nói cũng càng lúc càng trở nên sắc lạnh.
BẠN ĐANG ĐỌC
Oan Trái ( Cấm Luyến )
Ficção GeralLẳng lặng, cuốn gói, thu dọn, nước mắt Hắc Huyền Ngọc không ngừng tuôn rơi, cô đi đâu? Về đâu, cô phải làm gì? ""Ừm...."" Một tiếng ho khẽ vang lên cạnh cửa, cô nhìn lên, Thất ca và bát ca đang đứng đó. Bát ca nhẹ nhàng bước vào vẻ mặt ôn nhu trìu m...