- Hắc xì!
- Nè bị cảm hay sao mà hắc xì hoài vậy? - ChanYeol lo lắng hỏi
- Ơ.. Hắc xì !!
- Vậy thì nghỉ dạy đi. Để tôi nói người đưa về.
- Không cần, tôi dạy được mà.
- Đừng có cố, lỡ có chuyện gì tôi không chịu trách nghiệm đâu.
- Yên tâm. Tôi mua bảo hiểm đầy đủ rồi !Cậu đừng có lười học nữa.
- Được rồi. Tôi chỉ lo cho cậu thôi mà.
- Cảm ơn lòng tốt của cậu. Học nào.
BaekHyun đưa ra các bài tập mới cho ChanYeol, hắn lại không chịu làm, cứ ngồi nhìn BaekHyun mãi.
- Này làm đi !!
-...
- Nếu làm đúng hết thì tôi sẽ có thưởng.
- Thưởng gì.
- Thiếu gia thích gì thì tôi sẽ thưởng, nhưng trong phạm vi có thể thôi
- Thật không ?
- Thật !!
- Ok.- “Mấy cái này mà bắt mình làm sao hả trời ” - ChanYeol cười thầm.
Chỉ chưa đầy 15 phút, mọi bài tập BaekHyun cho ChanYeol đã hoàn thành một cách nhanh chóng.
- CÓ THẬT KHÔNG ĐÂY ?!?! – BaekHyun ngạc nhiên hết sức - Sao cậu có thể làm nhanh mà chính xác vậy nè .
- Có gì đâu mà ngạc nhiên!
- Thì hôm vừa rồi, tới bài cơ bản thiếu gia còn không làm được mà. A!! Tôi biết rồi.
- Biết ? Biết cái gì ?!? - ChanYeol lúng túng.
- Cái này là thông minh đột xuất nè, con nhà giàu mà cũng ham thưởng, Xí !!
- Con nhà giàu thì không phải là người chắc !
- Ok. Vậy thì giờ cậu muốn gì nào.
- Đơn giản thôi. Bây giờ đứng dậy đi.
- Ok. Rồi sao nữa.
ChanYeol tiến tới gần BaekHyun
- Nhắm mắt lại.
- Cậu định làm gì, đừng nói là đánh tôi nha, tôi có thù oán gì với cậu đâu!
- Nói thì làm đi. Định nuốt lời hả?
- Được rồi.
ChanYeol lại gần BaekHyun hơn, cậu cúi mặt xuống gần mặt BaekHyun, ChanYeol có thể cảm nhận tiếng thở của BaekHyun lúc này, nhanh, dồn dập, môi ChanYeol tiến gần tới đôi môi anh đào của BaekHyun. Bỗng, BaekHyun ngã nhào vào người ChanYeol.
- Ah - Sao người lại nóng vầy nè. Chắc là cảm nặng lắm rồi đây?
ChanYeol bế BaekHyun lên giường, gọi người làm tới chăm sóc cho BaekHyun. ChanYeol cho mọi người ra ngoài. ChanYeol ngồi bên cạnh giường , lâu lâu lại lấy khăn vắt nước rồi đấp lên trán cho BaekHyun. Khuôn mặt của ChanYeol đầy sự lo lắng.
...
“ Um.. hôm nay nệm thật là êm. Lại có mùi hương thoang thoảng, thật là dễ chịu. Gối ôm của mình hôm nay ấm thật. Mà sao lại to thế này”.
- Ôm đủ chưa ?
- Cái giọng này quen quen – BaekHyun từ từ mở mắt nhìn sang - Á..
- Nhỏ tiếng lại coi - ChanYeol lấy tay bị miệng BaekHyun lại.
- Đồ dâm dê, sao cậu lại ngủ chung với tôi vậy hả? -BaekHyun hét lên như cái loa phường . -Sao cậu vào nhà tôi được !?
- Hơ. Nhìn lại đi. Đây là nhà ai.
- Hả - BaekHyun nhìn xung quanh - Nhưng sao tôi lại ở đây ? Cậu đã làm gì tôi hả ?
- Đừng có la lên nữa.Không những làm mà còn làm rất nhiều là đằng khác.
- Yaaa. Đồ vô giáo dục - BaekHyun lấy gối đánh tới tấp vào ChanYeol, ChanYeol né được, cầm lấy cổ tay của BaekHyun.
- Hôm qua cậu bị cảm, rồi ngất xỉu nên tôi phải để cậu ở lại, rồi còn chăm sóc cậu cả đêm nữa đó. Biết chưa hả ?
- Vậy.. vậy.. Tại sao lại ngủ chung giường với tôi.
- Giường của tôi, tôi không ngủ thì ngủ ở đâu đây?
- Nhưng mà tôi không thích ngủ chung với người khác. Lỡ có chuyện gì thì sao?
- Chuyện gì là chuyện gì. Cái giường rộng thế này, với lại tôi đã lấy mấy cái gối ôm chắn ở giữa rồi còn gì. Ai biểu cậu đá hết xuống giường rồi mò sang đây ôm tôi, còn nói ai nữa.
BaekHyun chợt đỏ mặt “Xấu hổ chết mất”, và cũng cảm thấy hôm nay tên thiếu gia này thật là dễ thương quá, biết lo lắng cho người khác nữa.
- Á. Chết rồi !!
- Chuyện gì nữa?
- Tôi đi thế này ở nhà ba mẹ lo lắm, về nhà thì…
- Không sao đâu? Tôi đã báo cho ba mẹ cậu rồi.
- Hả- BaekHyun ngạc nhiên.-Sao cậu biết địa chỉ nhà tôi? Mà sao ba mẹ tôi có thể tin lời cậu được?
- Ah thì….- ChanYeol ấp úng.- Địa chỉ thì nhờ trung tâm giới thiệu việc làm, còn việc ba mẹ cậu tin lời tôi là do khả năng thuyết phục của tôi thôi .
- Vậy thì cảm ơn thiếu gia.
ChanYeol thở phào nhẹ nhõm.
- Chết?
- Lại chuyện gì nữa?-ChanYeol bực bội
- Mấy giờ rồi? Á 7h30, trễ học rồi, làm sao đây?
- Hahah.. - ChanYeol cười sặc sụa. - Hôm nay là Chủ nhật mà
- Ờ há. Thôi tôi về nhà đây?- Hôm nay cậu có rảnh không?
- Có chuyện gì?
- Rảnh thì đi chơi với tôi nha!
- Không, tôi không thích đi chơi với cậu.
- Thì coi như trả ơn tôi đi. Công tình cả đêm qua tôi chăm sóc cậu mà.
- Um…Cũng được.
end chương 5.