Hơn một tháng sau đó Irene chuyên tâm chuẩn bị chờ cục cưng chào đời, Wendy ngày ngày xoa bóp cho nàng, Bae Heechul chạy đôn chạy đáo tìm bảo mẫu tốt nhất.
Hôm nay Irene chuyển dạ, Wendy vô cùng lo lắng đứng bên ngoài phòng sinh, mà tiểu tử trong bụng cứng đầu làm khó không chịu ra ngoài làm Irene sống dở chết dở. Hơn một tiếng vật vả nàng hạ sinh một bé gái. Cả hai mẹ con được đưa vào phòng cao cấp.
Wendy vuốt tóc Irene, hôn lên những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nàng, vì cô mà nàng vất vả nhiều rồi, cô nhất định phải trừng phạt tiểu nha đầu đó một trận vì dám làm bảo bối tâm can của cô khổ sở.
Wendy ngồi cạnh Irene rất lâu, sau đó nhìn sang tiểu tử đang ngủ. Da đỏ hoe, lại còn nhăn nheo trông rất buồn cười, nhìn chẳng giống hai người chút nào cả. Hơn hai mươi phút sau đó, y tá bên ngoài đi vào.
- Son thiếu. Đến lúc cho tiểu thư bú rồi...
- Cô ấy chưa tỉnh.
- Son thiếu. Trẻ em được sinh ra ba mươi phút sau đó là thời gian hoàng kim cho trẻ bú.
Wendy và y tá đôi co. Wendy đang ghen vì phải chia sẽ đồ của mình cho người khác. Irene tỉnh dậy, nghe cuộc nói chuyện của Wendy và y tá.
- Em muốn cho con bú.
Wendy nghe tiếng Irene, tươi cười quay lại nhìn, y tá bế tiểu bảo bối lại cho nàng. Irene vui mừng hôn lên trán tiểu bảo bối sau đó cho bú. Đứa trẻ như có năng lực mút bẩm sinh, cảm nhận dòng sữa mẹ chảy trong miệng, đi sâu vào giấc ngủ.
Còn Wendy bị Irene gạt sang một bên trong lòng đã sớm tức tối. Wendy bế tiểu bảo bối, trừng mắt nhìn nó. Tiểu tử, nếu ngươi không là con gái ta, ta nhất định cho ngươi hối hận vì đã có mặt trên đời.
Irene nhìn Wendy bế tiểu bảo bối, hình như Wendy có thành kiến với đứa nhỏ, Irene không vui lườm Wendy làm cô hoảng sợ, Wendy để tiểu bảo bối vào nôi chạy đến ôm lấy nàng.
- Bà xã. Tại sao lại lườm Wan ?
- Vậy tại sao Wan lại trừng mắt với con ?
Wendy xoa nắn vật 'không' mềm mại trước ngực Irene. Ấm ức nói.
- Đây là nơi Wan thích nhất, tiểu tử đó dám động đến...
- Wan đừng chạm. Rất đau.
Irene nhăn mặt hất tay Wendy ra, Wendy lo lắng nhìn sắc mặt Irene dò hỏi.
- Tại sao lại đau ?
- Căng sữa, rất đau...
Thì ra là như vậy, lúc trước Wendy có tìm hiểu trên sách báo, sinh tự nhiên có nhiều sữa, không hút ra sẽ rất đau. Tiểu tử bây giờ đã no nê đi ngủ rồi.
Wendy lật áo Irene ra, ngậm lấy một bên nhũ hoa màu hồng xinh đẹp. Irene khẽ 'ưm' vài tiếng, sau cùng thấy dễ chịu hơn không còn cảm giác đau nữa. Cứ như vậy sau này mỗi khi Irene có cảm giác đau, Wendy đều giúp... Tuy chuyện này có hơi biến thái, người khác nhìn vào sẽ là tranh giành nguồn sữa với con, nhưng Wendy thấy nàng đau thì lòng cũng đau theo.
- Wan đặt tên con là gì ?
Wendy ở trước ngực Irene ngẩng đầu lên mỉm cười. Tên thì Wendy đã đặt đâu ra đó rồi.
- Son Yeri. Được không ?
- Được.
Irene vui vẻ chỉnh quần áo lại chỉnh tề. Thật ra con người này cũng rất quan tâm yêu thương con nhưng chỉ vì tiểu bảo bối chạm vào 'cấm địa' của cô nên cô mới lạnh nhạt như vậy.
Tối hôm đó cha mẹ Son và người nhà Bae cũng đến thăm. Mọi người hỏi han Irene đủ chuyện, sau đó lại nhìn bé con nằm trong nôi ngủ ngon, lâu lâu lại mỉm cười làm ai cũng vui vẻ.
----------------
Một chút nx thôiii