Chap 11

822 10 0
                                    

Nhất định là anh dùng tiền rồi, Ngải Hiểu Giai đứng ở đối diện khi dễ anh thật lâu, sau đó mới quay đầu đi xem TV trong tiệm tạp hóa .

Chủ nhà đối diện chú A Lực đi ra, thấy Đoạn Tuấn Hiền lại ngồi ở ngưỡng cửa nói"Cậu lại ngồi ở chỗ này sao, Hiểu Giai đều không để ý đến cậu,cậu ngồi đây không phải lãng phí thời gian sao?" Chú A Lực đồng tình với anh, nghe Đoạn Tuấn Hiền nói chuyện tình giữa anh cùng Ngải Hiểu Giai, nếu hai người cố gắng ở chung một chỗ cũng không được, vậy tại sao không dứt khoát buông tha cho nhau chứ?

"Không lãng phí, nhìn cô ấy cũng không tệ rồi, trong khoảng thời gian cô ấy biến mất này, cháu tìm cô ấy đã quá lâu, đã từng nghĩ là sẽ không tìm thấy, nếu bây giờ đã tìm được, đương nhiên cháu không thể buông tha, nhất định phải coi chừng cô ấy, cho đến khi cô ấy nói chuyện với cháu mới thôi." Đoạn Tuấn Hiền không cảm thấy đây là lãng phí.

Mấy ngày trước Đoạn Tuấn Hiền muốn cùng Ngải Hiểu Giai nói chuyện, kết quả vừa mới mở miệng liền bị bà chủ cắt đứt, hơn nữa liền đuổi anh đi, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến quyết tâm của anh, anh sẽ tiếp tục .

"Vậy cậu không phải đứa ngốc sao? Các cậu ở trong thành phố, mỹ nữ đều có, cô gái xinh đẹp chỗ nào cũng có, còn cố gắng tìm Hiểu Giai." Chú A Lực cố ý nói cho Ngải Hiểu Giai nghe, người đàn ông này thật tốt.

Ngải Hiểu Giai dĩ nhiên nghe được, nhưng vẫn không nhúc nhích xem ti vi.

"Mặc dù chú nói là sự thật, nhưng mà cháu lại thấy cô ấy đầu tiên, đã nhận định cô ấy là duy nhất rồi, cho nên cháu làm sao có thể buông tha? Buông tha nếu lại một lần nữa trở lại sẽ rất khó." Lúc trước anh đã hiểu rõ điều này.

Bà chủ Quầy Tạp Hóa nghe được câu này thì nhìn Ngải Hiểu Giai một cái, nhỏ giọng hỏi: "Cháu cảm thấy anh ta nói là sự thật sao?" Ngải Hiểu Giai không biết, nếu như đây chỉ là vở kịch do Đoạn Tuấn Hiền cùng chú A Lực diễn thì sao đây? Cô vẫn không cảm thấy tim của anh, tựa như ban đầu anh nói ra lời trả thù như vậy, thì mình cũng không biết rõ ràng là anh đang nói thật hay giả.

"Quả nhiên là đứa ngốc!" Chú A Lực lắc đầu, đi tới trong tiệm tạp hóa, ngồi ở sau lưng bà chủ cùng Ngải Hiểu Giai hút thuốc lá.

"Nha đầu, cháu nói nghe một chút nha? Người đàn ông như vậy cháu còn muốn không?" Chú A Lực hỏi cô.

"Đó là anh ta muốn làm như vậy, cháu lại không có bắt anh ta phải ngồi ở chỗ này." Ngải Hiểu Giai nhìn Đoạn Tuấn Hiền một cái, trả lời chú A Lực.

"Bác đã nghe chuyện của hai con , nhưng đúng là hiểu lầm, chỉ cần giải trừ hiểu lầm là tốt rồi, không cần huyên náo lớn như vậy." Chú A Lực hít một hơi khói rồi nói.

Thật sự là hiểu lầm sao? Những chuyện này chỉ có Đoạn Tuấn Hiền mới biết, Ngải Hiểu Giai trầm mặc cúi đầu.

Thật ra thì trong khoảng thời gian này, Đoạn Tuấn Hiền vẫn canh giữ ở đối diện, cô đã dần dần tin tưởng anh rồi, nếu như không phải là thật, anh tuyệt đối sẽ không tìm đến cô, anh sẽ giống như năm năm trước bọn họ ly hôn, cho đến khi đối phương xuất hiện, nhưng coi như Đoạn Tuấn Hiền giải thích rõ chuyện trả thù, tình cảm của bọn họ vẫn không được người nhà đồng ý, bọn họ ở chung một chỗ thì cũng sẽ không hạnh phúc.

"Cháu xem cậu ta là một vị đại thiếu gia, lại cam tâm tình nguyện ngồi ở ngưỡng cửa chờ cháu một ngày lại một ngày, cháu vẫn không cho là cậu ta thật lòng sao?" Nếu như đây là con trai ông, thì đã sớm gọi cậu ta dậy, yêu cầu bọn họ đừng gặp mặt nữa, đàn ông cũng không cần làm như vậy.

Ngải Hiểu Giai dĩ nhiên biết, anh là đại thiếu gia, từ khi bọn họ quen biết đến hiện tại, luôn là anh hạ thấp mình mà làm việc làm cô thích, mặc kệ bất kỳ lúc nào anh cũng thương yêu cô, nhưng có một số việc không nên tiếp tục.

"Chú A Lực, chú khuyên cháu, không bằng đi khuyên anh ấy đi, để cho anh ấy đi thôi, cháu sẽ không trở về cùng anh ấy." Ngải Hiểu Giai lạnh lùng nói.

Chú A Lực nóng nảy nói "Cháu không cần, vậy chú liền giới thiệu cho con gái của chú rồi, cháu cũng từng gặp con gái của chú , là người trong thôn Nhất Chi Hoa, bác nghĩ Đoạn Tuấn Hiền sẽ rất nhanh thích con gái chú ."

Ngải Hiểu Giai cảm thấy lòng mình đang co rút đau đớn, nhưng cô lại cố nén lại nói "Nếu con gái chú thích, vậy chú hãy để cho con gái chú đi theo anh ấy đi, anh ấy rất có tiền, sẽ cho con gái chú có cuộc sống tốt." Cô nói xong liền đi vào, trở lại phòng của mình. Ngải Hiểu Giai khó chịu không biết nên làm sao đây? Cô không muốn làm cho mình khổ sở như vậy, không muốn anh, cũng rất khó có thể làm được.

"Tuấn Hiền, tại sao anh còn phải xuất hiện? Em cho rằng dùng oán hận mà có thể buộc mình không thèm nghĩ tới anh nữa, nhưng anh vẫn để cho em nhớ anh." Cô nằm lỳ ở trên giường nhỏ giọng khóc, cô trừ khóc, thì không có biện pháp nào rồi.

Đoạn Tuấn Hiền nghe được lời nói Ngải Hiểu Giai liền rất tức giận, cô còn tính đưa anh cho người khác sao? Cô cho rằng như vậy thì có thể làm cho anh thay đổi tâm ý rời đi sao? Cô có phải quá coi thường tình cảm của anh rồi hả ?

Sáng sớm Đoạn Tuấn Hiền liền tức giận ngồi ở đối diện, anh muốn chờ Ngải Hiểu Giai ra ngoài, lập tức liền cùng cô nói chuyện.

Đột nhiên quầy tạp hóa bên kia có tiếng vang, quả nhiên người mở cửa là Ngải Hiểu Giai, Đoạn Tuấn Hiền đi tới giúp cô mở cửa.

Hành động này khiến Ngải Hiểu Giai sợ hết hồn, anh đột nhiên tới đây làm cái gì?

"Anh làm gì thế?" Ngải Hiểu Giai nhìn động tác của anh hỏi.

Nhưng Đoạn Tuấn Hiền cũng không mở miệng, chỉ giúp cô mở cửa ra, sau đó liền vào trong tiệm tạp hóa gọi bà chủ ra ngoài trông tiệm, tiếp theo anh liền lôi kéo Ngải Hiểu Giai đi ra ngoài.

"Anh muốn làm gì? Anh kéo tôi đi đâu?" Ngải Hiểu Giai bị anh kéo đi, vài lần suýt chút nữa thì cô té ngã rồi, nhưng Đoạn Tuấn Hiền lại không có dừng lại.

Hai người đi thẳng đến một nơi trống trải, Đoạn Tuấn Hiền mới dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn cô.

Ngải Hiểu Giai có chút khổ sở nhìn anh, tại sao anh lại thô lỗ với cô như vậy?

"Ngày hôm qua em nói chuyện cùng chú A Lực là thật tâm sao?" Mặt anh trở nên nghiêm túc, trong ánh mắt lộ ra bi thương. Cô cùng chú A Lực nói rất nhiều, anh là chỉ cái gì?

Đoạn Tuấn Hiền thấy cô giả bộ không hiểu, liền nói cho cô biết "Em nói đem anh cho con gái chú A Lực, là thật lòng hay không?" ánh mắt Ngải Hiểu Giai lóe lên một cái, anh đã biết?

"Con gái chú A Lực là người xinh đẹp trong thôn, chẳng lẽ anh còn không hài lòng? Tôi cảm thấy hai người các ngươi tốt vô cùng." Ngải Hiểu Giai nói láo.

Đoạn Tuấn Hiền bắt được bả vai của cô "Em giả bộ! Em thật đã không còn quan tâm anh sao? Chẳng lẽ cũng bởi vì một câu nói trả thù, mà em có thể phủ nhận tình cảm anh dành cho em sao?"

Vợ trước chưa quá hạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ