4.2)Taejoon

773 87 2
                                    

...

"Sao cậu lại muốn chết?"

Taehyung đi tới ban công, mông lung nhìn về phía sân tập bóng rổ, mắt không gợn sóng, chậm rãi nói : "Con người giống như một cái cây vậy. Nếu có ai đó tự nhiên cắt một phần của cái rễ thì cậu nói xem nó có còn sống được nữa hay không?"

Namjoon nhìn anh.

"Mà đối với tôi bóng rổ giống như cái rễ vậy, nó đã cắm sâu vào trong cuộc sống của tôi rồi không có cách nào dứt ra được. Cái rễ đó đang ngày một chết mòn..." - 

....đau lắm.... Đau kinh khủng...

Taehyung nhìn cậu nhưng cậu cũng không có biểu hiện gì, không cười cợt cũng không thương hại hay đồng cảm sâu sắc, chỉ đơn giản là nhìn anh với đôi mắt chân thật đó... cậu lắng nghe câu chuyện của anh như để anh trút bầu tâm sự. Taehyung không biết tại sao mình lại kể hết cho cậu nghe nhưng khi đối diện với ánh mắt đó anh không thể cưỡng lại được. Não chưa kịp hoạt động thì miệng đã nhanh hơn một bước rồi. Có lẽ đơn giản là anh chỉ muốn có ai đó lắng nghe mình và cậu vô tình lại là người đó.

....

Đừng nhìn tôi nữa ngượng chết mất.

....

Taehyung quay đi tránh ánh mắt như muốn đốt cháy anh của Namjoon.

Namjoon xoay người lại tựa lưng vào thành ban công : "Vậy thì trồng lại đi."

"Hể?"

"Rễ của nó bị cắt nhưng chỉ là một phần thôi đương nhiên có thể tạo lại được."

Taehyung không biết nói gì hơn, cây cối gì ở đây? Mà có thể tạo lại phần rễ cây đã mất được sao?

"Tế bào của cây cối rất đặc biệt, chỉ từ một tế bào bất kì cậu có thể tạo lại một cây hoàn chỉnh chứ huống hồ gì chỉ là một cái rể?"

"..."

"Sử dụng phương pháp nuôi cấy mô tế bào đấy... đừng nói là cậu chưa được học nhé? Bài này từ năm lớp 10 đã có rồi mà?"

Taehyung có cảm tưởng cậu giống hệt như ông thầy dạy Sinh trên lớp vậy, có thể nói ông ấy là giáo viên duy nhất mà anh có mối quan hệ tốt nhất, ông luôn cằn nhằn với anh nào là không chịu học, nào là đi trễ... nhưng sâu trong đó, Taehyung cảm nhận được ánh nhìn lo lắng anh của thầy, không như những thầy cô khác, chỉ đối với anh là sự khinh thường.

"Không tin được, cậu học giỏi phết."

"Haha, IQ của tôi đến 148 lận mà." - Namjoon vỗ ngực tự mãn.

Anh run run khom lưng, nhìn cái điệu bộ tự tin ngút trời của cậu ta làm anh không nhịn được cười.

"Wae, có gì buồn cười chứ?" - Cậu xụ mặt xuống.

"Tôi không cười."

"Rõ ràng có mà!!! Đưa mặt lên tôi xem!!"

Taehyung chạy biến quyết không cho cậu xem : "Đã bảo không là không."

"Oái?! Đứng lại đó!!!"

Lần đầu tiên trong đời, ngoài bóng rổ và gia đình ra, có một thứ khác làm cho Taehyung thật sự nở nụ cười.

[Alljoon] [Allmon] SHORT STORYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ