Jikookmon(4)

375 50 4
                                    

"..."

"Anh sao thế, Namjoon?"

"... Chỉ là bất ngờ thôi. Không biết là cậu có thể tự nhiên kể cho tôi nghe như vậy."

Jungkook nở một nụ cười: "Cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là tôi muốn có người tâm sự thôi."
Hắn cũng tự cười khinh với chính mình, từ khi nào lại có thể tự nhiên kể chuyện của mình cho người khác như vậy? Có lẽ là ít nhất đối với người này... chính hắn lại sinh ra một cảm giác khác biệt.

Namjoon đưa tay xoa đầu Jungkook.

Hắn ngạc nhiên một chút. Rồi cũng cười cười, chắc là cậu cảm thấy thương hại hắn? Mặc dù không thích cái cảm giác này lắm nhưng hắn lại thực thích hành động này của Namjoon.

"Khóc đi."

"Hả?" - Jungkook thoáng bất ngờ. Nụ cười chập chờn trên môi cũng cứng đờ lại.

"Nhìn cậu giống như sắp khóc tới nơi rồi vậy."

-Thịch- Jungkook mím môi, gục mặt vào bờ vai ấm áp kia: "Tôi đã cố gắng thật ngầu mà... bị anh phá mất rồi..." - trên môi vẫn là nụ cười quen thuộc đó nhưng lúc này lại thập phần méo mó đến quỷ dị. Dòng nước ấm nóng nhẹ như không vô tình sượt nhẹ qua khuôn mặt tuấn tú kia.

Namjoon vỗ vỗ vai hắn.

Jungkook cũng chỉ mới bước vào lứa tuổi vị thành niên mà thôi. Cái độ tuổi dậy thì, bao nhiêu suy nghĩ bao nhiêu xúc cảm lại giấu nhẹm hết vài trong lòng. Lại gặp hoàn cảnh khốc liệt như thế thì không biết bao năm qua hắn đã sống như thế nào khi lúc nào cũng phải khoác lên mình tấm mặt nạ lừa người gạt mình đến nỗi đã quên mất cách biểu hiện cảm xúc đúng mực.
Thằng bé cũng chỉ bằng tuổi với Taehyung mà thôi nên trong lòng cậu lại sinh ra cảm giác muốn bao bọc.

Hai ngày trước....
Namjoon đang đi về phòng bệnh thì từ trong phòng truyền ra một thanh âm ồn ào khó nghe:
"Mày mau nói, chắc chắn bà ta đã nói với mày!!!"

"Tôi không biết!!! Mà có biết thì cũng không cho ông biết!!!"

Namjoon tròn mắt, đây không phải là giọng của Jungkook đi? Cậy ấy đang cãi nhau với ai thế nhỉ?

Loảng xoảng

Trong phòng còn có cả tiếng rơi vỡ nữa. Tâm của Namjoon bất chợt khẩn trương hẳn lên, cậu luống cuống tay chân không biết nên làm thế bào mới phải.

Thôi thì...

Rầm!!!!

Cánh cửa phòng bệnh bật mở. Một người con trai lao vào, trong một phút tất cả như lắng đọng lại, đến độ âm thanh tích tắc của cái đồng hồ cũ kĩ cũng dễ dàng lọt vào tai.
Namjoon nuốt ' ực ' một cái.

Người đàn ông nhìn khá là bặm trợn liếc liếc Namjoon rồi lè nhè: "Hử? Mày là ai?"

Jungkook cũng bất ngờ: "Namjoon?"

Namjoon liếc nhìn thấy Jungkook đang trong thế phòng bị còn tên kia còn tay đang dừng lại giữa không trung.
Cậy thở phù một cái, như vậy có vẻ là vẫn kịp nhỉ?

"Nơi này là bệnh viện..."

Chưa để cho cậu nói hết thì người kia vẫn hướng về phía Jungkook mà giáng xuống một bạt tai.

[Alljoon] [Allmon] SHORT STORYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ