1.

1.5K 122 0
                                    

"Sao lại có chừng này?!" Người đàn ông quát lớn
"Mày ăn bớt đúng không? Thằng chó chết này!!"
"Tối nay mày không được ở trong nhà, cút ra ngay khỏi đây! Cho đến khi mày kiếm đủ thì tao sẽ cho mày vào, mà loại như mày giờ có bán thân cũng chẳng đủ để tao ăn một ngày nữa chứ đòi làm cao sang" nói rồi lão nhếch mép cười

Kể từ khi mẹ của seokjin mất, dượng của anh lại cứ hành hạ anh chẳng tiếc tay, bắt anh đi làm cả ngày nếu chẳng đủ tiền lão quy định sẽ bị đuổi cổ ra khỏi nhà hoặc bỏ đói cả ngày hôm sau. Anh hận lão, nhưng chẳng thể làm gì. Seokjin còn có một đứa em trai, nó mất cách đây 2 năm, nó chỉ nhỏ hơn anh 3 tuổi nhưng lão cũng chẳng tha, anh chứng kiến được đứa em trai mà mình thương yêu bị chính dượng của mình cưỡng hiếp đến chết, anh đau, anh khóc, anh sợ nhưng chẳng thể kháng cự, một vết dao cứa sâu trong tim, anh chán ghét cuộc đời khốn nạn và đầy rẫy bất công. Anh từng rất sợ, sợ lão cũng sẽ giở trò với anh như đứa em của mình, thật may là đến giờ lão chưa làm gì anh cả, mặc dù anh phải sống trong sự sợ hãi. Nhưng chẳng sao, anh giờ thì quen rồi, với lại có lẽ lão nói đúng, có bán thân thì chẳng ai mua đâu nhỉ, với cái thân thể đầy sẹo và sẹo chi chít, có ai mà không sợ chứ?

Anh lang thang giữa phố, với cái bụng đói meo và mặt mũi bầm tím sau khi bị lão kia đánh, thì anh chẳng còn dám xin xỏ ai cho ngủ trước hiên được nữa rồi.

"Em trai, em đi đâu thế? Lại đây tụi anh bảo này" tên côn đồ từ nơi đó lên tiếng, giọng điệu mỉa mai và nham hiểm

Nhưng anh chẳng quan tâm, cứ thế mà bước đi thôi, dù chẳng biết là đi đâu.

Tên đấy có vẻ nổi giận, hắn huýt sáo ra hiệu cho đàn em phía sau nhào tới, chúng tóm lấy anh kéo anh lại chỗ của hắn

Hắn nâng cằm anh lên chậc môi cười đểu

"mặt này là mới làm gì đây? Em trai có vẻ xinh đẹp mà bầm dập thế này. Đã vậy còn chảnh chó nữa thì yêu ai hả em? " hắn cười lớn

Hắn luồn tay qua lớp áo khoác mỏng của anh, rồi sờ soạng. Anh hoảng loạn, bất giác la lớn

"kinh tởm!!!! Cút ra!!! "

Hắn chau mày, rồi bắt đầu xé chiếc áo khoác mỏng ra, để lộ bên trong là cơ thể nhỏ nhắn trong chiếc áo sơ mi sờn cũ đang run rẩy

"ôi, đáng yêu quá! Em trai nếu không có sẹo là cực phẩm luôn đấy" hắn liếm môi nhìn chằm chằm vào người anh rồi đưa tay sờ lên đùi

Anh sợ hãi, cố vùng vẫy nhưng đám người to con kia đang cầm chặt tay và chân của anh, anh thì vốn đã yếu lại còn đói thì chẳng thể chống cự

Nước mắt giàn giụa, có lẽ đến đây làm chấm hết, anh thiết nghĩ, sẽ chẳng còn gì nữa rồi, anh cố gắng cầu cứu nhưng chẳng thể, giọng nói trở nên vô vọng vì chẳng có ai ở đây cả

Hắn đã xé toang cả chiếc áo sơ mi ấy tự khi nào

"nào em, kiêu ngạo nữa đi. Giờ thì ngoan ngoãn nằm rên dưới thân anh nhé" hắn cởi bỏ quần áo của mình đi

"không không, đừng chạm vào tôi, xin các anh đấy" anh hoảng loạn cầu xin chúng

Chúng nào nghe nữa, giờ đây chúng đã lu mờ trước dục vọng rồi.

• em sẽ kể anh nghe giấc mơ của em • |[namjin]|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ