o n e

1.8K 92 6
                                    

ngọn gió mang hơi thở se se lạnh của những ngày đầu tháng mười luồn qua cánh cửa sổ khép hờ. tôi co người, vùi đầu giấu mình sau lớp chăn bông to sụ.

taehyung, dậy đi nào. amsterdam đang chờ anh đó!

giọng nói mật ngọt tựa như một nốt chấm phá bay bổng vang lên phá tan không gian vốn tĩnh lặng. tôi choàng dậy, lật tung tấm chăn đã ngả màu, hoảng loạn đảo mắt nhìn quanh. rồi giật mình, bật cười. không có ai cả. lại là ảo giác. em đã đi rồi mà, không phải sao?

tôi hững hờ nhìn về phía cửa sổ. ngoài kia, amsterdam nhẹ nhàng tắm mình dưới những vạt nắng yếu ớt. dù mới chập choạng đầu thu nhưng lá vàng đã đủ dệt nên tấm thảm óng ánh dọc hai bên bờ sông amstel thơ mộng.

em nói đúng, amsterdam đang chờ anh.

tôi gượng dậy, khó khăn mỉm cười với bản thân trong gương. taehyung - nhiếp ảnh gia vantae nổi tiếng vang bóng một thời đây sao? quả đầu bù xù, dưới mắt là hai quầng thâm, đôi môi nứt nẻ, khô khốc đang vẽ lên một nụ cười đầy gượng gạo.

nào lại đây, em bôi son dưỡng cho.

giờ thì không còn ai nhắc tôi thoa son dưỡng mỗi ngày, cũng không còn bờ môi nhỏ nhắn thơm lên hai má lạnh lẽo của tôi nữa rồi. em ơi? không có em, cuộc sống của tôi thật vô nghĩa. chán chường nhìn xuống bộ đồ ngủ nhàu nhĩ đã mấy ngày chưa thay, tôi ngán ngẩm thở dài thườn thượt. đã đến lúc tôi nên học cách sống không có em. rosé nhỉ?

sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ, tôi cẩn thận gấp gọn lại chăn gối, mở toang cửa sổ, khoan khoái hít thở khí trời trong lành. tôi khoác trên mình chiếc áo măng tô màu nâu mà em đã mua tặng tôi trong dịp sinh nhật, từ từ nhắm mắt, tôi mơ hồ cảm nhận được hơi ấm của em còn sót lại, đút tay vào túi áo, lại vô tình chạm tới những cánh hoa hồng khô.

em đã đi nhưng những điều tuyệt vời nhất của em thì vẫn ở đây, ở bên cạnh tôi, ở trong trái tim băng giá này.

bàn tay mân mê những cái máy ảnh - thứ mà em từng giận hờn vu vơ khi nghĩ rằng tôi còn yêu chúng hơn cả em. em à, máy ảnh có thể mua lại được, còn em, chỉ cần lỡ buông tay một lần là cả đời phải hối tiếc. 

tay chạm tới leica m6 nhỏ nhắn - cái máy ảnh mà tôi vô cùng trân trọng bởi lẽ nó đã đi cùng tôi từ những ngày đầu chập chững bước vào nghề, chiếc lens màu chrom tinh xảo nằm thu mình một góc bàn.

không chần chừ, tôi bỏ nó vào chiếc túi chuyên dụng, lục trong hộc bàn vài cuộn phim rồi với lấy cái mũ beret màu đen từ cây móc áo sờn bụi. hành trang chuẩn bị thế là xong. 

amsterdam, đi nào.


thay vì chen chúc trên những chiếc tàu điện đủ màu kêu leng keng ngoài phố, tôi quyết định tung tẩy trên đôi giày bata mòn đế từng mua cặp với em, thả bộ trên những lát gạch đá hoa, hòa mình cùng dòng người bản xứ.

thủ đô amsterdam của đất nước hà lan nhỏ bé được biết đến như là venice của bắc âu. một vùng đất của những đôi giày khủng lồ, một xứ sở của loài hoa tulip và là nơi ra đời của những chiếc cối xay gió lãng mạn đậm hơi thở cổ tích. 

vrosékook ▶ cuộn phim cũ bên cánh hoa tànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ