Chương 1

564 31 12
                                    

Kim Tử Long (Đại Hoàng) đang ngồi một gốc trong tư phòng. Anh nhớ mẹ, nhớ mẹ rất nhiều. Từ ngày mẹ anh mất, anh đã như cái xác không hồn, chỉ sống vì một mục đích duy nhất. Càng thương mẹ bao nhiêu, anh lại càng câm ghét cha anh bấy nhiêu. Anh hận ông ta đến tận xương cốt. Năm đó, lúc anh còn là một thiếu niên 15 tuổi đã chính mắt chứng kiến cảnh ông ta xô mẹ anh xuống vực thẳm. Phải rồi, ông ta không phải là con người mà là loài cầm thú, chỉ vì cái ngôi báu này mà nhẫn tâm sát hại người đã cùng chung chăn gối hơn chục năm trời. Sao lúc đó, ông ta không giết chết anh cho rồi, để anh bây giờ phải sống trong đau khổ vì những ký ức hãi hùng đó.

Anh cũng hận cả ả hoàng hậu kia. Bà ta chính là lý do khiến cho cha anh nhẫn tâm hạ sát mẹ anh. Chính là vì ông ta si mê cái nhan sắc được người đời ca tụng là Dương Quý Phi tái thế. Anh cũng muốn thử một lần xem qua dung nhan của bà ta, sẵn tiện tự tay giết chết ả đàn bà này. Nhưng thật kỳ lạ, cũng đã 5 năm trôi qua mà anh vẫn chưa từng thấy bà ta xuất hiện. Chắc là do tuổi đã lớn, nhan sắc tiều tụy không còn được như xưa nên không dám "vát mặt" ra khỏi Trường sinh cung. Anh nghĩ đến việc bà ta già yếu, gầy gò mà vui trong lòng. Anh nuôi hận trả thù, ngày ngày vẫn học bài mưu lược, mong một ngày trả thù cho mẹ.

Trước cửa tư phòng bỗng thấp thoáng dáng người của ai đó, dáng người nhỏ nhắn trong có vẻ là một nữ nhi. Nhưng anh vẫn không thể xem thường được, phòng bị có khi là thích khách.

Bước đến bên cánh cửa, anh mở phăng cánh cửa ra, thân người trước mặt bỗng mất thăng bằng mà ngã vào người anh. Là một nữ nhân!

Anh đỡ lấy nữ nhân kia, hai người bây giờ đang ở trong tư thế hết sức ám muội. Nữ nhân kia đang ở trên tay anh thật rồi. Trời bỗng nhiên sấm chớp, cả hai nhìn nhau với ánh mắt triền miên.

Trái tim Kim Tử Long bỗng nhiên đập mạnh, rung động... Là rung động thật rồi. Cô gái trên tay anh quả là một đại mỹ nhân, mắt phượng, mài ngà, cánh mũi thon gọn cao vút, đôi môi mỏng nhưng hết sức gợi tình. Ánh mắt chuyển xuống dưới khuôn mặt một chút, ẩn sau bộ y phục màu trắng đơn giản là một thân người hoàn hảo, vòng ngực hoàn hảo ẩn sau lớp áo yếm màu trắng, đúng là tràn đầy sức sống. Anh chắc chắn, đây sẽ là nữ nhân xinh đẹp nhất mà anh gặp trên cõi đời này, hết sức mê người.

Người con gái xinh đẹp này còn là ai ngoài Mỹ Hậu. Cô trốn khỏi Trường sinh, ăn mặc đơn giản, điểm trang nhẹ nhàng để không bị phát hiện. Đang trú mưa, tựa vào trước cửa tư phòng của ai đó, đột nhiên lại bị tên nào đó mở toan cánh cửa làm nàng loạng choạng suốt ngã... may mà....

Nhưng mà, là nàng đang ở trong vòng tay của nam nhi. Đã 5 năm rồi, nàng cự tuyệt đại đế, tư thân trong sạch, chưa có một tên nào dám động đến nàng, còn bây giờ thì... Nhưng mà, hắn ta quả thật là khôi ngô tuấn tú. Gương mặt hắn lạnh lùng, nhưng lại chứa vẻ hiền dịu, đôi mắt hắn nhìn nàng tràn đầy sự ấm áp. Nàng đưa tay đỡ lấy ngực bên trái, tim nàng đang đập mạnh. Bao năm qua cứ tưởng nó thành tượng đá rồi chứ, nay lại rộn rã vì một nam nhân. Nàng phải làm sao đây, đường đường là bậc mẫu nghi, nay lại lén lút rung động vì một nam nhân khác không phải đại đế hay sao. Nhưng mà thật sự...rung động mất rồi!

ĐỊA NGỤC MÔNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ