Chương 8

468 26 19
                                    

- Ngươi về đi, hôm nay ta thấy đủ rồi

- Mỹ hậu, là ta sai rồi, nàng đừng lạnh nhạt.

Kim Tử Long nắm lấy tay Thoại Mỹ cảm giác vô cùng hối lỗi.

Nói lời yêu thương nhưng không tin tưởng. Thoại Mỹ cảm thấy bị xúc phạm nặng nề. Nàng đâu phải là loại người hạ đẳng, yêu hắn đã mấy năm qua không thay đổi. Nay hắn dám không tin tưởng nàng. Chuyện của Điểu Nhi cũng đủ làm nàng phát điên, mới muốn xuất cung du ngoạn cho khoay khỏa. Cuối cùng lại rước thêm bực tức vào người.

Đã nói như vậy nhưng tên Kim Tử Long kia quả là vẫn "vô lại" ở lì ra đó. Nghĩ là thái tử là nàng sẽ sợ chắc? Nên nhớ anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Thoại Mỹ nàng là đang chờ hắn quỳ dưới chân nàng mà xin lỗi. Danh tiết của nàng là hắn dám khinh rẻ vậy sao?

- Hoàng hậu của ta. Là ta sai, ta đáng chết. Nàng chửi đánh ta sao cũng được, nhưng đừng tỏ ra như người xa lạ. Ta thật là không chịu được.

Hắn bước đến bên chỗ Thoại Mỹ đang ngồi giận dỗi.

- Ta là do quá yêu nên mới nhất thời ghen tuông nông nỗi. Ta cũng là một nam nhi bình thường, khi yêu sao lại không ghen được chứ!

Thoại Mỹ rơi một giọt nước mắt. Ấm ức trong lòng kiềm nén bỗng trào ra. Hắn nói là hắn yêu nên ghen tuông là lẽ thường tình. Còn nàng thì sao đây? Nghĩ đến cảnh sau này thấy hắn thành gia lập thất, tam cung lục diện bên người. Đắng cay nàng làm sao chịu cho nỗi chứ.

Hắn nói yêu, chắc gì sẽ là mãi mãi. Một ngày nhan sắc nàng tàn phai. Liệu có còn nồng nàn yêu thương như lúc bây giờ hay không. Có trời mới biết. Cứ cho là nàng lo xa, là nàng đang nghĩ nhiều nhưng cũng là có căn cứ cơ chứ. Điểu Nhi còn chưa trừ xong, trong lòng chẳng thể trút xuống lo lắng.

- Thái tử, người mau về Kim Long cung đi. Ta bỗng nghĩ,ta và người không thể lâu dài.

Kim Tử Long giật người, trợn mắt

- Nàng nói vậy là sao? Lẽ nào lại muốn kết thúc. Không... Ta không cho phép! Nếu là vì chuyện hôm nay, ta... Nàng muốn ta làm gì để sửa sai đây.

Thoại Mỹ im lặng không trả lời.

- Hay là... Nàng không yêu ta nữa.

- Ta lúc nào cũng một lòng với người! Nhưng chỉ có người là không thể dứt tình với nữ nhân khác.

Thấy Thoại Mỹ rơi nước mắt. Đại Hoàng bỗng trở nên nóng vội. Nữ nhân của chàng dù là đang rơi lệ nhưng vẫn nhan sắc tuyệt trần.

- Nàng nói sao. Ta chỉ có một mình nàng, ngày ngày đêm đêm đều ở cạnh.

- Điểu Nhi, ta là không an tâm. Cô ta trẻ đẹp, xinh xắn hơn ta, thanh mai trúc mã cũng có ngày thái tử bỏ ta mà theo ả!

Thoại Mỹ nói giọng uất ức.

- Hóa ra là Điểu Nhi. Ta đối với muội ấy chỉ có tình huynh muội.

Thoại Mỹ ngước mắt nhìn chàng đầy mong đợi.

- Tình cảm lưu luyến chỉ với một mình nàng.

- Ngươi chỉ biết dẻo miệng, nói hươu nói vượn quanh đi quẩn lại vẫn không đuổi được Điểu Nhi khỏi đây.

Thoại Mỹ nói. Hai bên má phồng lên tỏ vẽ nũng nịu giận dỗi.

ĐỊA NGỤC MÔNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ