2

2.1K 289 46
                                        

Mang bộ mặt cau có lạnh lùng đến lớp, Haruto nhìn chiếc bàn mà ai đó vẫn ngồi hằng ngày nay lại trống trải đến lạnh lẽo bên cạnh, Jeongwoo vẫn chưa đi học, và tại sao hắn lại để tâm tới việc đó như vậy. Hắn lẽ ra nên vui vẻ khi thấy bộ dạng bực tức mà không thể nói của em, khi em bị ốm vì dầm mưa. Đó chính là cái giá cho việc chống đối hắn. Hắn nên chơi đùa và tận hưởng cuộc sống sung sướng mà không cần bận tâm đến bất cứ ai như bình thường. Vậy mà giờ đây hắn cứ bứt rứt, khó chịu trong lòng, và trong tâm trí hắn chỉ ngập tràn hình bóng em. Điên thật rồi, Haruto hắn điên thật rồi.

Một nữ sinh nào đó chạy đến ngồi vào bàn trống bên cạnh hắn, cô nàng vươn người sang định tựa vào hắn, nếu hắn nhớ không nhầm thì đây hình như là hoa khôi của lớp. Nhích người ra một chút khiến cô nàng chao đảo ngã xuống đất, hắn quay đi như không liên quan gì cả. Cô nàng xấu hổ đứng dậy nhưng vẫn tiếp tục sáp đến ngồi cạnh hắn, máu trong người hắn sôi lên, hắn không muốn bất cứ ai được ngồi vào chiếc bàn đó, trừ Jeongwoo.

- Cút!

Haruto gằn giọng, cô nàng hoa khôi kia vẫn ngoan cố ôm lấy tay hắn nũng nịu, không thể chịu nổi nữa, hắn hất mạnh tay khiến cô nàng ngã xuống đất lần nữa. Mọi tiếng cười đùa trong lớp dừng hẳn, gương mặt Haruto lúc này thật đáng sợ, còn cô nàng hoa khôi kia cũng xấu hổ bật khóc chạy ra ngoài.

Tiết quốc ngữ đầu tiên trôi qua một cách nhàm chán, mớ tiếng Hàn mà giáo viên nói hôm nay hắn chẳng thể nghe lọt vào tai, thậm chí hắn đã quên cả tên mình trong lúc mải đắm chìm vào loạt suy nghĩ riêng.

- Haruto Watanabe!

Tiếng quyển sách dày đập mạnh xuống bàn, hắn giật mình ngơ ngác nhìn khuôn mặt tức giận của giáo viên dạy văn, hắn nghĩ mình sắp phải ra cửa rồi.

- Ra ngoài cho tôi!

Haruto đã nghĩ xong rồi, hắn chính là thích em, Haruto hắn thích Park Jeongwoo. Thật là kì cục, nhưng hắn không quan tâm, điều mà hắn quan tâm lúc này chính là em, hắn muốn gặp em ngay bây giờ. Khoác cặp lên vai và ra khỏi lớp một cách thật ngầu, bằng cách nào đó hắn đã biết địa chỉ nhà Jeongwoo và thẳng tiến tới nhà em.

.

Jeongwoo mơ màng tỉnh dậy, khó khăn tựa vào thành giường, đầu đã bớt choáng, nhưng cổ họng em vẫn đau rát. Đó chính là hậu quả của việc dầm mưa dưới trời đông, cũng thật kì lạ đi, đã lạnh như vậy mà ông trời vẫn cố mưa một trận mới được. Hơn 9 giờ rồi, em đã cài báo thức nhưng hình như mẹ lại tắt đi, em đã nghỉ mất một ngày, nếu nghỉ thêm ngày nữa thì em sẽ chẳng hiểu gì cả, và cũng chẳng ai trong lớp lại tốt bụng đến mức chép bài giúp em. Tia nắng hiếm hoi giữa ngày đông yếu ớt chiếu qua rèm cửa sổ màu kem, cơn choáng váng khi đứng dậy khiến Jeongwoo suýt nữa ngã nhào xuống sàn, lặng người đứng trước cửa sổ, hai năm cuối cao trung em sẽ sống thế nào đây? Haruto liệu có dừng việc bắt nạt em? Hay hắn lại tiếp tục?

Vệ sinh cá nhân xong, Jeongwoo xuống bếp đun lại nồi cháo mà mẹ đã nấu sẵn, uống thuốc và lấy chăn ra phòng khách xem TV,  xem được một lúc, cơn buồn ngủ lại kéo đến, Jeongwoo ngả dần rồi nằm hẳn xuống sofa. Mơ màng một lúc, tiếng chuông cửa vang lên đánh thức Jeongwoo, em chẳng muốn rời chăn chút nào nên quyết định mặc kệ, có khi bấm chán không thấy ai người ta cũng đi thôi. Nhưng người ngoài cửa có vẻ không được tinh ý lắm, mãi chẳng chịu rời đi, Jeongwoo bị tiếng chuông làm cho tỉnh cả ngủ, em thầm chửi một câu rồi chậm chạp ra mở cửa. Mẹ không thể về vào giờ này được, có khi nào lại là một bạn học nào đó. Jeongwoo tự cười trước khả năng suy diễn của mình, bây giờ đang là giờ học, và cũng không có bạn học nào quan tâm đến nỗi bỏ học để đến thăm em cả. Nhưng có khi nào lại là người xấu thì sao, một loạt tình huống được em nghĩ ra, tiếng chuông cửa lần nữa vang lên kéo Jeongwoo về thực tại. Cẩn thận mở cửa ra, cơn gió lạnh lùa vào làm em rùng mình một cái, Jeongwoo kinh ngạc nhìn người đối diện. Không có người xấu nào hết, Haruto trong chiếc áo phao to sụ nở nụ cười tươi rói nhìn em, mặc cho hàm răng phản chủ đang va cầm cập vào nhau và đôi môi tái đi vì lạnh kia.

HaJeongwoo | Bad guy | shortficNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ