Sỉ nhục cẩu hoàng đế xong, Trương đại soái hài lòng đi nấu ăn cho tiểu kiều thê. Để bù đắp cho tiểu thiếu gia, quân phiệt đại nhân nấu một bàn thức ăn cực kỳ phong phú.
Sò chưng miến tỏi, tôm kho, nấm hương hấp, củ sen sốt, rau muống xào, dưa leo xào, còn có canh cho dạ dày và một món tráng miệng ngọt.
"Tối làm nhiều thế này sao ăn hết được?" Tiêu Tê gắp một lát củ sen, xốp xốp giòn giòn, còn có nước sốt thấm vào, cắn một cái là thấy thơm ngây ngất.
"Không ăn hết thì đổ đi, không thể cho cẩu hoàng đế ăn được." Trương Thần Phi lườm Quang Tông đang vịn bàn nhìn hắn, cố ý chép chép miệng, làm như kiểu ăn ngon lắm, lát sau thì thấy cục lông vàng chảy nước miếng.
"Ha ha, anh trêu nó làm gì?" Bị một người một chó chọc cười, Tiêu Tê sờ sờ đầu lông xù xù của Quang Tông để giảng đạo ký cho nó, "Cái này chó không thể ăn được."
"Gâu ử ử..." Cẩu hoàng đế uỷ khuất nhìn chằm chằm đồ ăn trong tay Trương Thần Phi, rõ ràng là không nghe lọt tai.
Ăn cơm tối xong, Tiêu Tê ôm máy tính nằm trên giường đọc kịch bản. Cậu không hề đọc qua chín kịch bản trước, lúc này tính tìm ra để xem. Trương Thần Phi tắm xong rồi ôm tiểu kiều thê ngửi tới ngửi lui.
"Đừng phá." Tiêu Tê bị hắn cọ đến ngứa, giơ tay lên đẩy người ra.
"Em là vợ anh, ôm có một cái thì làm sao?" Trương đại soái cực kỳ bất mãn với thái độ đuổi hắn như đuổi ruồi của tiểu kiều thê.
"Em đang bận, đi tìm mấy di thái thái của anh đi." Tìm thấy được kịch bản "Nam thê nội gián của quân phiệt" liền mở ra xem.
Bên trong đúng là có nhắc đến việc quân phiệt thu nha hoàn hồi môn của tiểu thiếu gia thành nha hoàn thông phòng lúc tiểu thiếu gia bỏ đi. Do lúc đó đang là chiến loạn, gia đình tan tác, chỉ có thu tiểu nha hoàn này thành nha hoàn thông phòng thì mới có thể bảo vệ được nàng ta. Nhưng hắn làm vậy cũng chỉ để cho nha hoàn kể lại chuyện trước kia của tiểu thiếu gia mà thôi, kể xong thì quân phiệt sẽ uống rất nhiều rượu, vừa khóc vừa cười.
Sau đó, khi tìm được tiểu thiếu gia về thì nha hoàn lại biên soạn về chuyện tình yêu giữa nàng ta và đại soái rồi kể cho tiểu thiếu gia nghe, dẫn đến là về sau tiểu thiếu gia không tin lời quân phiệt nói nữa.
Thật tình không hiểu được là một nha đầu nhược liễu phù phong sao lại có liên hệ được với thư kỳ Tiểu Bàn của cậu. Về phần cái gọi là trước cưới có nạp Lý Anh Tuấn và Vương tổng thì chắc là trong kịch bản "Vương phi xinh đẹp của vương gia bá đạo".
"Cái gì mà di thái thái? Lão tử ngày nhớ đêm mong đều là ai, chỗ nào có di thái thái?" Trương Thần Phi nhảy dựng lên, giống y như là bị sỉ nhục cực lớn, mở hết tất cả cửa phòng tắm, tủ quần áo và cửa thư phòng. "Em xem mấy cái ngăn tủ này, giường này, tủ đầu giường này, cực kỳ sạch sẽ!"
"Cạch cạch cạch", ngăn kéo ở tủ đầu giường bị quân phiệt tàn bạo kéo ra, rơi ra một đống mấy đồ chơi be bé màu hồng...
Tiêu Tê khép máy tính lại, khoanh tay nhìn mấy món đồ chơi: "Sạch sẽ, hửm?" Cúi đầu liếc về thanh tiến trình xoá trí não, đã quét được 5.5%, đoán chừng là đã quyết đến kịch bản "Vương gia".
Trương Thần Phi cắn răng mắng: "Mẹ nó, ai dám để mấy đồ bậy bạ trong ngăn kéo của lão tử vậy hả! Ném ném, ném hết!"
Tiêu Tê nhướng mày, không nói một lời.
Quân phiệt xuất thân thổ phỉ có lớp da mặt còn dày hơn tường thành, không hề bị không khí này làm ngột ngạt chút nào. Lại lần nữa bò lên giường, hai tay co lại trước ngực, bò về bên người tiểu kiều thê như một con Husky.
"Trước khi em đồng ý thì tôi sẽ không đụng vào em." Trương đại soái thành khẩn nói, quá khứ lệch lạc này phải bù đắp lại cho thật tốt, chuyện ám ảnh trước kia không phải chỉ mấy phút là có thể quên hết, chỉ phải đợi từ từ.
"Ừm." Tiêu Tê thuận miệng đáp lại, để máy tính qua một bên rồi chuẩn bị đi ngủ.
"Tiêu Tiểu Tê." Trương Thần Phi ngồi dậy, thử nắm tay cậu, "Tôi là một thô nhân, không biết phải yêu thương em như thế nào, nhưng tôi sẽ học. Em không vui chỗ nào thì nhất định phải nói cho tôi biết, hai ta có gì thì phải nói ra, như thế sẽ không cãi nhau."
Mở mắt nhìn hắn, trong đôi mắt thâm thuý kia tràn đầy thành khẩn, Tiêu Tê có chút ngớ người, bỗng nhiên không phân rõ được đây là lời kịch hay lời thật lòng của Trương Thần Phi.
"Cho dù là em sai thì tôi cũng nhường em." Sợ tiểu kiều thê không tin, Trương đại soái vội vàng bổ sung thêm một câu.
Tiêu Tê nhịn không được mím môi cười: "Được."
Hôm sau thức dậy, Tiêu Tê nhìn ông xã lưu loát tự rời giường mặc quần áo, không xác định lắm hỏi hắn: "Anh vẫn là Trương đại soái à?"
Trương Thần Phi nghe nói như thế, trên mặt hiện ra một tia đau khổ, quỳ một gối xuống trên giường xoa mặt tiểu kiều thê: "Là tôi, em không nhớ rõ à? Không được, không thể để một mình em ở nhà được, em theo tôi đến Bộ Tư lệnh đi."
Sắp xếp này vô cùng hợp ý Tiêu Tê, kịch bản tua ngược còn lộn xộn hơn trước nữa, sợ hắn lại nghĩ đến chuyện nhảy xuống vực, phải coi thật kỹ.
Hai người cùng đi Thạch Phi, khi Dư Viên nhận được thông báo thì liền ôm một đống văn kiện chạy đến để cho tổng tài ký tên.
Trương Thần Phi thấy Dư Viên, nhịn không được cau mày: "Sao cậu lại đến đây?"
"Tổng tài gọi đến." Tiểu mập mạp cười lộ ra hai lúm đồng tiền, cúi đầu cho Tiêu Tê xem văn kiện, "Văn kiện cần xử ký ngay đều ở đây, không nhiều lắm, anh ký xong thì em mang về."
Tình hình này khiến Trương đại soái rất là sốt ruột, nhịn không được gọi Dư Viên đến: "Tiền tháng này đã đưa cho cậu rồi mà đúng không?"
"A?" Dư Viên sửng sốt một chút, cho là tiền thường mà Trương tổng cho để giám sát việc ăn uống của Tiêu Tê, "Đưa rồi."
"Sẽ cho cậu thêm một khoản nữa, đừng nói bậy trước mặt em ấy." Mập mạp tính toán này không chừng sẽ nói bậy về hắn trước mặt Tiêu Tê, nếu bà xã mới vừa tìm được lại chạy mất thì hắn thật sẽ giết người mất.
Vừa dứt lời, Dư Viên liền nhận được phí bịt miệng năm ngàn do Louis XIII gửi đến. Nhưng mà chuyện này tổng tài đã biết rồi, Dư Viên nhận tiền này có chút ngượng, chột dạ nhìn về phía tổng tài nhà mình.
Tiêu Tê xoa xoa mi tâm, nhanh chóng ký hết văn kiện rồi đưa cho Dư Viên, nhỏ giọng nói: "Cho cậu thì cậu cầm đi, cứ vờ như không biết gì là được rồi."
"Được được!" Được tổng tài cho phép, đồng chí Tiểu Dư phát tài ngoài ý muốn liền vui vẻ ôm văn kiện chạy mất. Mắt đậu mỉm cười, dưới chân như là có gió, giống như là tiền đó đều biến thành thịt ở bắp chân, biến mất không còn chút gì.
Trương Thần Phi muốn giải thích, lại không biết phải nói như thế nào. Đúng lúc thư ký Tô Tô đến nói hắn đến phòng họp, Trương đại soái nóng lòng bày tỏ lòng trung thành liền lôi tiểu kiều thê đi theo.
"Sắp đánh trận rồi, em đi nghe một chút để nhắc ba em sớm chuẩn bị." Tháo hán tử quân phiệt không biết phải lấy lòng bà xã mình thế nào, liền đưa tất cả bí mật của mình ra cho cậu xem.
Cuộc họp hôm nay là về trận tranh tài của [Ngân Hà Vinh Quang]. Với những khu vực ở nước ngoài thì các nước đã chọn được danh sách ba đội đứng đầu, đã xác định được danh sách đến Trung Quốc thi đấu. Về phần Trung Quốc bên này thì do người chơi đông đảo kéo theo rất nhiều khu riêng, tối nay mới tiến hành vòng bán kết. Ba đội đứng đầu sẽ tham gia lần tranh tài này.
YOU ARE READING
DIOR TIÊN SINH
فكاهةCâu chuyện xảy ra khi cả hai vị tổng tài kết hôn đã 7 năm, đột nhiên ông chồng sợ vợ bị đụng xe hư đầu óc, câu chuyện này liền biến thành câu chuyện về tổng tài thành thật + bá đạo mắc bệnh thần kinh... Hai vị tổng tài kết hôn đã bảy năm, một lần ta...