- Mẹ ơi, mẹ đã chuẩn bị thúc ăn cho những ngày tới chưa, nghe nói sẽ có bão lớn đấy. Tiếng cô con gái từ ngoài cửa vang lên.
-Rồi con vào nhà nhanh đi, mẹ đã chuẩn bị xong hết lương thực cho những ngày tới rồi.
Cả tuần đó mưa bão to, không ai đám ra khỏi nhà, điều kì lạ là dù có bão nhưng trời vẫn ánh lên một ánh hào quang đẹp đẽ khiến người ta liên tưởng đến điều chẳng lành.
Sáng hôm sau, thị trấn đó dường như tan nát sau trận càn quét của cơn bão đó. Không hiểu vì sao mọi người lại tập trung nhiều ở phía cuối làng như vậy. Hai mẹ con nọ liền chạy đến. Thật kì lạ tại sao lại có một đứa bé đặt ở đó, tại sao nó vẫn bình an mà không bị trận bão cuốn đi.
Gương mặt đứa bé gái đó thật xinh đẹp khiến ai cũng phải ghen tị, đứa trẻ ngọ nguậy, mở đôi mắt to tròn như mặt trăng đẹp tuyệt diệu có một không hai trên thế giới, điều làm mọi người hoảng sợ là đôi mắt ấy không phải màu xanh, không phải màu đen, mà là màu đỏ, màu đỏ rực của máu. Mọi người đều nhìn nó với ánh mắt sợ hãi nghĩ nó là ác quỷ.
13 năm sau, nó đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp với đôi môi nhỏ nhắn, sống mũi cao, nước da trắng nõn, làm nổi bật đôi mắt đỏ rực- đôi mắt khiến nó bị kì thị suốt 13 năm trời không ai đối xử tử tế với nó, họ đều nhìn nó bằng ánh mắt khỉnh bỉ, họ trêu chọc nó, đánh nó, gọi nó là ác quỷ.
Đêm nay là đêm no-el thứ 14 của nó, nó nhìn về phía tiểu thư đang ngắm chiếc váy màu xanh dương đẹp đẽ - món quà từ ông bố thị trưởng giàu có.
Màu xanh dương- màu của bầu trời tự do- cái màu mà nó ưa thích. Nó thích được tự do bay nhảy, hàng ngày không phải ngồi một xó bếp khóc thút thít vì bọn trẻ con trêu chọc và những cái nhìn khinh miệt của người dân trong thị trấn.
Khi bắt gặp ánh mắt tha thiết của nó, con bé tiểu thư liền ném cái dĩa vào phía nó. Vài giọt máu gỉ xuống đuôi mắt trai của nó. Con bé tiểu thư hét lên:
-Đồ không có bố mẹ. Ai cho mày được nhìn vào váy của tao. Cút ngay ra khỏi nhà tao.
Bước đi chậm chạp trên nền tuyết dày, phải chăng nó đừng nhìn vào bộ váy đó để bị ở ngoài đường như bây giờ. Nó Chẳng lạ gì với tính cách của con bé tiêu thư cứ dăm ba bữa lại đuổi nó ra khỏi chỉ vì những lý do hết sức vô lý mà thực ra là sự ghen ghét, đố kị vì không xinh đẹp bằng nó. Bỗng dòng suy nghĩ của nó bị cắt dứt, nó cảm thấy dan dát ở trán, nó đưa tay lên trán quệt dọt máu đang chảy xuống mắt. Lại là màu đỏ mà nó ghét nhất.
-Ác quỷ kìa chúng mày, đánh nó đi
Một lũ con trai chạy về phía nó tay cầm những nắm tuyết đáp về phía người nó. Nó đau. Nó khóc. Nhưng bất lực. Nó không thể chạy, cũng không thể kêu cứu bởi vì trong thị trấn này chẳng ai giúp đỡ nó.
*****
-Này ác quỷ, mày mau giặt quần áo cho tao, tối nay tao còn phải đi chơi
-Tiểu thư, xin cô hãy cho tôi đi với
-Mày bị khờ sao? Thế giới này không cần mày đâu, mày mau biến đi cho khuất mắt tao. Nói xong cô liền đẩy nó xuống sàn nhà.
BẠN ĐANG ĐỌC
BLOOD MOON
WerewolfTỔ CHỨC BLOOD MOON THỔNG TRỊ THẾ GIỚI NGẦM NGƯỜI ĐỨNG ĐẦU CÓ MỘT QUÁ KHỨ KHÔNG HỀ ĐẸP PHẢI LÀM SAO ĐỂ CÔ ẤY LẤY LẠI NỤ CƯỜI