"Anh cũng yêu em" anh đáp lại, Cận Thế Phong vươn đôi tay ra, ôm ấy Yên Lam.
Trên con đường hàng ngàn người qua đường, có người bước đi vội vàng, có người mỉm cười vui vẻ, những điều này đều chìm ngập dưới những tòa nhà cao chọc trời.
Trên thế giới này có bao nhiêu người vì yêu mà khốn khổ, rất nhiều nam nữ oán hận nhau, rất nhiều niềm vui nỗi buồn, rất nhiều yêu hận đan xen, có người đến với nhau, cũng có người chia tay....
Tình yêu không phải là như vậy sao? Tuy rằng có thể sẽ đau khổ, nhưng, chỉ có những người vượt qua và trải qua vô số đau khổ đó, mới có thể tìm thấy được hạnh phúc của chính mình, vui vẻ, bi thương và cảm động, chỉ cần trải qua những điều này, cuối cùng mới có thể tỉnh ngộ, đối với chính mình, cái gì mới là điều quan trọng nhất.
Triệu Ngọc Văn cũng là một trong số những nam nữ đó, hay vọng cô ấy có thể nhìn thoáng, đối với mọi chuyện không cần quá cố chấp, cố chấp theo đuổi những thứ không đạt được và không thuộc về chính mình, nếu như vậy, cả đời cũng không thể có được hạnh phúc.
Triệu Ngọc Văn từ trong bệnh viện bước ra, đối diện ánh nắng ấm áp của mặt trời và tràn ngập người đi đường, trên mặt của cô vẫn còn lổm chổm những vệt nước mắt.
Nhìn thấy cuộc sống muôn màu ở trước mặt, khóe miệng của cô nở một nụ cười nhạt. Có lẽ
Cận Thế Phong nói đúng, không nên cố chấp như vậy, có một số việc, bỏ lỡ chính là đã bỏ lỡ, không còn có thể quay trở lại.
Nghĩ đến những chuyện này, nụ cười trên mặt của Triệu Ngọc Văn càng ngày càng rộng, gánh nặng trong lòng cũng bỏ xuống, con người tự nhiên cũng trở nên dễ chịu, cũng trở nên thoải mái.
Theo đó, Triệu Ngọc Văn cũng hòa vào trong đoàn người tấp nập, chìm ngập trong đoàn người động đúc nhộn nhịp, không còn nhìn thấy bóng dáng, Có lẽ, cô ấy sẽ tìm thấy hạnh phúc của chính mình, tất nhiên, một phần hạnh phúc đã ở bên cô ấy rồi, chỉ là từ trước giờ cô chưa bao giờ chú ý đến, cũng chưa từng trân trọng.
Nghĩ đến những năm tháng ở cùng Vương Mậu Đức, đúng vậy! Anh ấy đối với cô không tệ, mặc dù sau này có thể không sống trong vinh hoa gấm vóc như trước, nhưng chỉ cần hai người cố gắng, bọn họ cũng có thể sống với nhau rất hạnh phúc, trải qua những thái ngày tháng hạnh phúc bình yên.
Chỉ là, tất cả những điều này có thể thành hiện thực sao? Cô thực sự có thể từ bỏ thù hận với Cận Thế Phong sao? Vậy Vương Mậu Đức thì sao? Anh ấy không phải yêu thích Yên Lam sao?
Nhìn màu trắng thuần khiết xung quanh, màu trắng của tường, màu trắng của tủ, màu trắng của chiếc giường và chiếc giường đơn, một mảng màu trắng trong trời đất, có hai người đang dựa sát vào nhau, trái tim của bọn họ gắn liền với nhau, chân thành.
"Lam Lam, cám ơn em, anh cần phải cảm ơn em." Cận Thế Phong từ từ nâng cằm trắng noãn của Lam Lam, dừng ở đôi mắt xinh đẹp của cô nói.
"Cám ơn em? Cám ơn em cái gì chứ?" Trong đôi mắt của Yên Lam tỏa sáng trộn lẫn hào quang.
"Cám ơn, cảm ơn em có thể đến bên anh, cám ơn em đồng ý ở bên cạnh một người như anh, em rõ ràng biết rõ quá khứ đen tối của anh, nhưng em vẫn đồng ý mang đến hạnh phúc cho anh, hạnh phúc ngọt ngào và vui vẻ!!" Cận Thế Phong dịu dàng nói.
Chỉ mấy câu đơn giản, trong đó đã bao hàm rất nhiều ý nghĩ. Yên Lam sà vào trong lòng của Cận Thế Phong, vui vẻ, cuối cùng cô cũng được hạnh phúc.
"Còn em, em cũng muốn cám ơn anh, nếu không phải anh, em cũng không thể vui vẻ hạnh phúc đền vậy, cám ơn anh bao dung em, cũng cám ơn anh đã yêu em!!"
Nhìn hai người hạnh phúc như vậy, hai người còn lại đứng ở ngoài cửa cũng không kìm được xúc động, chỉ là, Triệu Ngọc Văn khẳng định sẽ từ bỏ sao? Trong lòng Trần Mạt có một chút lo lắng, cô cứ cảm thấy Triệu Ngọc Văn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Ngẩng đầu nhìn Kỷ Tồn Viễn ở bên cạnh, Trần Mạt có chút lo lắng nói: "Anh có cho rằng, người đàn bà Triệu Ngọc Văn này có đáng tin không? Cô ta có thể bày ra những âm mưu đen tối nào khác không? Chuyện này, thực sự đã kết thúc rồi sao?? Em không quá tin tưởng người đàn bà này, cô ta độc ác như vậy, không đạt được một đích của mình tình nguyện hủy diệt, thế nhưng ngày hôm nay, tại sao lại có thể dễ dàng từ bỏ tất cả thù hận, anh không cảm thấy có gì đó kỳ lạ sao?"
"Sẽ không đâu!! Anh nghĩ, chuyện đến hôm nay, hẳn cô ta đã nhìn ra, chắc không bày ra những chuyện gì khác đâu! Hơn nữa, cô ta cũng biết rõ đối đầu với tổng tài, tuyệt đối không có trái tốt mà ăn đâu!!" Kỷ Tồn Viễn ở bên cạnh nói.
"Đúng vậy!! Tổng tài của chúng ta là vạn năng mà!!" Trần Mạt ở bên cạnh có chút hờn dỗi nói.
"Điều đó là tất nhiên." Kỷ Tồn Viễn có chút đắc ý nói, những năm qua, anh vẫn ở bên cạnh Cận Thế Phong, anh ấy có bao nhiêu năng lực, bản thân anh hiểu rõ nhất, cho nên, anh tin tưởng anh ấy tuyệt đối có khả năng đối mặt với tất cả khó khăn.
"Nhưng mà, trong lòng em vẫn có chút gì đó không thoải mái, luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nhưng mà, lại không biết tại sao lại như vậy...." Không thể diễn tả được cảm giác của chính mình, cho nên, Trần Mạt chỉ nói được một nửa, thì không biết nên nói tiếp như thế nào.
"Chắc sẽ không đâu, em có phải quá cố chấp rồi không, nghĩ thoáng một chút, không cần quá lo âu vô cớ vậy đâu." Kỷ Tồn Viễn nhìn thấy khuôn mặt trầm trọng của Trần Mạt, ở bên cạnh an ủi nói.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] Hợp Đồng Tình Nhân《Tiểu Tịch》
RomansTác giả: Tiểu Tịch Thể loại: Ngôn tình, ngược, đô thị, HE Nguồn: Diễn đàn Lê Quý Đôn Độ dài: 208 chương Trạng thái: Hoàn *Văn án: Lần đầu tiên gặp mặt, hắn hiểu lầm nàng, cho rằng nàng chính là kiểu đàn bà tôn thờ sùng bái hư vinh, cũng vô tình "ăn"...