Sau khi Lô Nguyệt Nguyệt tỉnh ngủ, kiên trì muốn đi học, Lăng Thiệu cởi quần áo của cô, trong mắt mang theo chút đáng thương, "Không thể ở lại với anh sao?"
Gương mặt Lô Nguyệt Nguyệt xoay qua chỗ khác, cô không muốn thấy vẻ mặt như vậy của anh! Mỗi lần đều bị ánh mắt này của anh lừa gạt, "Không được! Em đã xin nghỉ nhiều ngày như vậy, nếu xin phép nữa, em sẽ không theo kịp tiến độ của người khác ."
Lăng Thiệu ôm cô từ phía sau, "Nguyệt Nguyệt của chúng ta thông minh như vậy, làm sao sẽ không theo kịp tiến độ người khác?" Lăng Thiệu cố gắng muốn nói gì đó, nhưng lần này Lô Nguyệt Nguyệt không dám tiếp tục ở lại!
Lúc đầu cô tưởng Lăng Thiệu chỉ là cừu non yếu ớt, nhưng thật ra thì, anh là một con sói, nếu tiếp tục như vậy, cô nhất định sẽ bị anh ăn đến không còn một mảnh vụn! Không đúng. . . . . . Cô đã bị anh ăn đến không còn một mảnh vụn rồi, cô đã ở trong bụng anh rồi! Nghĩ như thế, Lô Nguyệt Nguyệt trốn thoát thật nhanh, nhanh chóng lui lại một góc.
Lúc đầu Lăng Thiệu không có tính toán miễn cưỡng cô, mặc dù không bỏ được, nhưng việc học cũng quan trọng, anh đi từ từ về phía cô, vỗ vỗ đầu của cô, nghiêm túc cài cúc áo cho cô, cài được một nút, cười khanh khách nói: "Này, em đi đi học đi! Buổi tối anh chờ em về."
"Ưmh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt thấy được hai chữ mập mờ trong mắt Lăng Thiệu, cô đành phải quay đầu đi, chạy vội tới trường học.
"Thiếu gia, gần đây tâm tình người rất tốt."Quản gia đưa mắt nhìn Lô Nguyệt Nguyệt ra khỏi cửa, bưng một chén canh bổ tới, đưa cho Lăng Thiệu, "Thiếu gia, người uống chút canh đi! Tôi sợ người chịu đựng không nổi, khụ. . . . . ." Quản gia nói một câu lại cảm thấy xấu hổ, cúi đầu ho nhẹ một tiếng.
Lăng Thiệu ngẩng đầu lên mà trợn mắtn nhìn sang, "Chẳng lẽ tôi còn cần thứ này?"
"Ách, không cần sao?" Quản gia nói thầm một câu, đàn ông chính là không thể chịu được mình bị người ta nói mình không được!
Lăng Thiệu thấy quản gia một bộ dạng muốn nói mà thôi, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, "Muốn uống thì ông uống đi! Nghe không?".
"Đúng, đúng." Quản gia nịnh bợ mà gật đầu vẫn không nỡ bỏ canh bổ xuống, chén canh bổ này là ông tốn rất nhiều tâm huyết mà nấu thành, tại sao thiếu gia có thể ghét bỏ như thế?
Lô Nguyệt Nguyệt cùng Lăng Thiệu kết hôn coi như là bí mật kết hôn, cả trường học trừ Tô Tô, hầu như không một người nào biết, tất cả mọi người đều cho là Nguyệt Nguyệt bệnh mà xin nghỉ, nhưng hôm nay thấy cô, cả khuôn mặt cô đều mềm mại, không khỏi sinh ra một cỗ mê muội, "Nguyệt Nguyệt? Không phải là cậu nghỉ do bệnh sao, tại sao thần sắc của cậu thoạt nhìn rất tốt?"
Lô Nguyệt Nguyệt há miệng, "Ha ha" cười hai tiếng, không biết trả lời như thế nào, trên danh nghĩa cô xin nghỉ do bệnh, nhưng trên thực tế. . . . . . Cô không có ngã bệnh, chỉ có thể nói cô bị Hành hạ mấy lần! Nghĩ tới đó, mặt của cô đột nhiên đỏ lên.
Tô Tô ngược lại cười rất vui vẻ, đợi đến khi Lô Nguyệt Nguyệt cùng các bạn học chào hỏi xong, mới kéo cô qua một bên, cười mị mị hỏi: "Nguyệt Nguyệt, quà của tớ tặng các cậu, thích không?".
BẠN ĐANG ĐỌC
SỦNG EM ĐẾN NGHIỆN
عاطفيةTác giả: Lăng Hề Hề Xoay quanh những tình tiết cô nàng bị anh chàng thiếu gia nhà họ Lăng lừa gạt và cả đến lúc ăn sạch sẽ cô. Hắn là Lăng Thiệu với dáng vẻ ngay thơ như cừu non thật chất là một con sói già đã dụ dỗ cô mà thôi... Còn cô là Lô Nguyệt...