[1]: Mầm họa từ trên trời

66 2 1
                                    

Nhân vật tôi: Jenna












Từ tương lai
Một thế kỉ sau kỉ nguyên hải tặc.

Thị trấn náo loạn hết cả lên. Đó là vì kẻ hay nói dối trong thị trấn la làng có cướp biển mà không ai tin, không ngờ cướp biển đến thật. Nơi tôi sống là một hòn đảo yên bình, giản dị mà giàu có. Ở cái thời đại này, cướp biển đã quá lỗi thời rồi, mà có cũng làm gì tới nơi "khỉ ho gà gáy" khốn khổ lấy tiền để lau mồ hôi như nhà tôi làm gì. Không có vệ sĩ, hải quân hay kẻ mạnh nào đó bảo kê, nhà tôi ba đời sống thanh thản, đến đời tôi thì...

"Cô chủ, tôi đã chuẩn bị thuyền cho cô ở bến cảng. Chúc cô chủ ra đi thanh thản, ý tôi là bảo trọng."

"Nhưng ta không thể sống được quá 3 giây nếu không có ai chăm sóc."

"Vì tính mạng của người hầu trong nhà, mong cô chủ đi giùm cho."

Cuộc chia ly rồi cũng đến, bố mẹ không còn, nhà mất, tôi ra đi từ hai bàn tay trắng và gầy dựng một đống nợ.
Giờ ta chẳng còn chi
Mãi trắng tay mà thôi~

Trời ơi, trời ơi cú tui trời ơi. Chếch tui trời ơi~

Tôi chạy ra bến cảng Nhà (Rồng) Gragon, có quá nhiều tàu mà tôi không biết phải chọn cái nào nên tôi đã lên cái tàu đồ sộ hoành tráng nhất. Ngời ngời như tôi thì phải lên tàu cứu hộ tầm cỡ này chứ. Đã bao nhiêu chiếc thuyền xung quanh rời đi mà tàu của tôi không nhúc nhích, lúc đó mới nhận ra rằng mình lên nhầm tàu hải tặc của bọn chúng.
Quá sợ hãi khi bọn hải tặc đã lên tàu, tôi trốn trong hầm kho báu, nơi chứa vàng bạc chúng cướp được. Không nhiều bằng gia phả gia đình để lại cho tôi, vậy mà trong lúc cái chết kề cổ, tôi đã bỏ của chạy lấy người...

Nhà tôi không thiếu gì, chỉ thiếu đá. Khi thấy một cục đá kỳ lạ tôi chưa từng thấy bao giờ, đồ quý hiếm sao qua mắt được dân chơi.
Mà lẽ ra tôi không nên động vào.
Như trong phim kinh dị, mấy bánh bèo vô dụng tò mò thường tự đưa mình vào rắc rối. Và tôi đã phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình.

Ủa gì dọ???













Balabing balabum bùm bùm...

















Không gian gần như chìm vào màn đêm vô tận. Màn đêm ấy nuốt chửng lấy tôi. Ở chiều không gian kỳ lạ đó không thể nhìn được xung quanh có gì. Dù có cảm giác la hét kinh hoàng đến mức cổ họng muốn vỡ ra nhưng không thể nghe được bất kì âm thanh nào khác ngoài tiếng rít dữ dội. Nhắm nghiền mắt lại, khó thở quá.

Như bị ném từ trời xuống, xuyên qua các tầng mây, qua các cành cây rồi tiếp đất trên lưng một con cừu.

Tôi bị làm sao thế này?

Mình thăng rồi sao?

Sống lỗi như mình thì đây đích thị là thiên đường rồi!!!

Khi tôi nhận ra mình không còn một body xuất sắc tiêu chuẩn siêu mẫu nữa. Thế giới này như muốn sụp đổ.

Từ một body nuốt nuồn nuột như Ngọc Trinh, giờ đây tôi mũm mĩm múc mích mập mạp.
Cơ thể bị teo nhỏ, trong thân hình trẻ con, với trí tuệ trẻ trâu. Tại sao? Sao nó lại thành ra thế này? Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Dec 13, 2022 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[ONE PIECE] Onii-samaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ